Độc trong cơ thể rất bá đạo.
Trước khi Kiều Lăng Dương tới, Lê Viện đã thử tắm bằng nước lạnh, thậm chí còn uống thuốc từ hệ thống, nhưng những cái đó đều không có tác dụng.
Ngay lúc Lê Viện nghi ngờ hệ thống cố ý chỉnh cô, thì hệ thống đã nhắc nhở cô một việc, đó là cô chưa thu hoạch đủ nguồn năng lượng ở thế giới này, tiến độ nhiệm vụ chưa hoàn thành. Không những vậy, bởi vì không cung cấp năng lượng nên ở thế giới này cô không thể tiếp tục sử dụng công năng được nữa.
Lê Viện kháng nghị, không phải tuyến tình cảm ở thế giới này được "tự do" sao? Sao giờ lại xuất hiện vấn đề không đủ nguồn năng lượng chứ?
Hệ thống liền giả chết.
Nếu hệ thống là một vật có thật, hẳn là đã bị Lê Viện biến cho thành tang thi rồi chém thành trăm mảnh. Nhưng hệ thống chỉ là tồn tại vô thực, dù cô chấp hành nhiệm vụ của nó qua vài thế giới thì vẫn không có cách chạm vào nó. Bởi vậy Lê Viện không còn cách nào khác, chỉ đành cực lực bổ sung năng lượng thôi.
Cái gọi là vấn đề nguồn năng lượng, nếu cô không lầm thì đó chính là tϊиᏂ ɖϊ©h͙ của đàn ông! Dù sao mấy nhiệm vụ trước đều tiến hành như vậy.
Kiều Lăng Dương tháo mắt kính xuống, cúi đầu hôn cô.
Hiện tại hắn có một nửa là bởi vì thuốc trong cơ thể phát tác, một nửa là bởi vì muốn Lê Viện.
Dù trước kia hắn chưa từng quen bạn gái, ở bệnh viện nổi danh không màng nữ sắc, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không phải là một người đàn ông bình thường, chỉ là hắn chưa gặp được cô gái khiến hắn rung động mà thôi. Ở nơi mạt thế này, sự tồn tại của Lê Viện tựa như một nguồn sáng, là một người đàn ông có ánh mắt cao hơn đầu, hắn tất nhiên sẽ để ý tới cô.
"Anh là ai?" Kiều Lăng Dương cúi đầu, thâm thúy nhìn người phụ nữ đang động tình.
Lê Viện mê mang nhìn hắn.
"Bản thân anh là ai mà còn không biết sao?"
"Anh đương nhiên biết anh là ai, nhưng anh muốn biết em có biết anh là ai không."
"Anh bị bệnh à? Hôn cũng hôn rồi."
"Vậy sau khi em tỉnh lại đừng có hối hận đấy."
Hơn nữa trạng thái thân thể của bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Rầm! Kiều Lăng Dương ôm Lê Viện ngã xuống giường.
"A!!!"
Kiều Lăng Dương dùng miệng ngăn tiếng kêu của cô lại.
Môi mỏng di chuyển xuống phía dưới, liếʍ ʍúŧ xương quai xanh của cô.
Xương quai xanh của cô rất đẹp.
Thân để được ưu hóa này không có chỗ nào là không đẹp.
Thị giác của đàn ông cũng như động vật, đối mặt với cảnh đẹp như vậy, không có mấy người có thể kiềm chế được.
Hắn ngồi dậy, cởϊ qυầи áo trên người ra.
Lê Viện nhìn vùng ngực cường tráng, cơ bụng gợi cảm, ngón tay cô lần mò lên trên.
“Thật cứng.”
“Còn có chỗ cứng hơn nữa.” Kiều Lăng Dương bóp lấy bộ ngực to tròn. “Anh đã muốn bóp lấy nó như vậy rồi. Em có biết không? Nó cả ngày cứ nhảy trước mặt anh.”
“Đó là do đầu óc anh đen tối, em mặc quần áo rất kín đáo, đâu có lộ thịt cho anh xem đâu.” Lê Viện nắm lấy chỗ "cứng hơn" của hắn.
“Sh*t!” Kiều Lăng Dương hít hà một hơi. “Chỉ có mình em là nghĩ nó "kín đáo" thôi, em có biết trong căn cứ có bao nhiêu người đàn ông muốn đè em không?”
Kiều Lăng Dương cúi đầu, mút cánh môi anh đào của cô.
“Rõ ràng anh gặp em trước Tả Hạo Lâm, tại sao người có được em lại là anh ta chứ? Cái suy nghĩ này cứ lẫn quẫn mãi trong đầu anh.”
Lê Viện nhướng mày, cười như không cười: “Nhưng anh chưa bao giờ thể hiện ra điều gì cả, ngày thường anh cũng diễn khá tốt đấy.”
“Anh không muốn mất phong độ trước mặt em, đây là tôn nghiêm cuối cùng của anh, nhưng qua ngày hôm nay thì chút tôn nghiêm này vô dụng rồi.” Một ngón tay của Kiều Lăng Dương tiến vào. “Bệnh nhân này, giờ bác sĩ ca ca sẽ kiểm tra thân thể cho em nhé?”
“Ư! Anh đối xử với người bệnh như vậy à?” Lê Viện kêu rên.
“Người khác thì không như vậy, nhưng với em thì khác, em không biết tác dụng của bác sĩ lớn như thế nào đâu.” Kiều Lăng Dương mở hai chân cô ra, nhìn về nơi xinh đẹp sạch sẽ kia. “Xem ra bệnh nhân của anh bị bệnh rất nặng! Nơi này của những người khác đều có lông, sao của bệnh nhân lại không có? Anh phải kiểm tra em một chút mới được.”