Trịnh thiếu gia chạy thoát.
Chính xác hơn là, hắn ta trốn đi.
Có thể xác định rằng hắn ta chưa rời khỏi căn cứ, nhưng lại không tìm thấy hành tung của hắn ta.
Thiệu Duẫn Loan phái không ít người đi tìm hắn ta, thậm chí còn mở rộng phạm vi đi tìm Nguyễn Thu. Kết quả vẫn tìm không thấy hai người này, và cả thuộc hạ tâm phúc của Trịnh thiếu gia nữa.
Vì thế trong căn cứ có rất nhiều đội ngũ tuần tra, trong đó có cả Tả Hạo Lâm và Kiều Lăng Dương, bởi trong các dị năng giả, họ có thực lực rất mạnh.
“Đại tiểu thư đã trở về.” Người giúp việc mở cửa, thấy Lê Viện thì nhận lấy đồ trong tay cô.
Lê Viện mệt mỏi dựa vào sô pha.
“Mệt lắm à con?” Mẹ Tịch hỏi: “Nếu không con nghỉ ngơi mấy ngày đi? Dù thân thể có làm bằng sắt thì cũng không chịu nổi đâu.”
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ điều chỉnh tốt trạng thái của mình mà.” Lê Viện đứng lên, vẫy tay với mẹ Tịch. “Căn cứ mới là nơi quan trọng nhất hiện giờ, không thể sơ sẩy được.”
Đặc biệt là còn chưa tìm được Nguyễn Thu và Trịnh thiếu gia, đối phương trong tối, họ ngoài sáng. Nếu đối phương muốn sử dụng âm mưu quỷ kế gì thì họ khó lòng mà phòng bị được.
“Một đứa con gái như con vất vả vậy để làm cái gì? Có việc nặng gì thì cứ để anh con làm.” Mẹ Tịch nói: “Nếu anh con không chịu, còn có Hạo Lâm, bác sĩ Kiều, và Thiệu quân trưởng, không được nữa thì còn Tiểu Tống, Tiểu Mạnh và Tiểu Thu nữa. Nhiều đàn ông như vậy con sai sử ai mà chả được, sao cứ phải tự mình chuốc lấy khổ làm gì.”
Lê Viện nghe mẹ Tịch nói xong thì mệt mỏi dựa vào ngực bà cười không ngừng.
“Mẹ, giờ không như trước kia nữa, phụ nữ sao lại không bằng đàn ông được chứ?” Lê Viện nói: “Được rồi! Con đi nghỉ ngơi liền đây.”
“Con mau đi đi.”
Lê Viện ngủ một giấc ngon, mới nằm xuống đã ngủ ngay rồi, chỉ là không lâu sau, thân thể như bị thiêu đốt.
Cô mở mắt, dùng bàn tay quạt: “Nóng quá!”
Trên người cô mặc cái váy hai dây, ngay cả chăn cũng không đắp.
Thời tiết nóng như vậy mà lại không chảy mồ hôi, thật sự rất kì lạ.
Thùng thùng! Có người gõ cửa.
Lê Viện buồn bực.
Cô kéo cửa ra, nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Lăng Dương nhìn cô: “Em nóng không?”
“Cái gì?” Lê Viện lúc này mới phát hiện trạng thái của Kiều Lăng Dương giống với cô. “Chẳng lẽ là độc trong cơ quan chưa được giải? Lhông phải chúng ta đã uống thuốc rồi sao?”
“Nơi nghiên cứu đó của tên Trịnh kia toàn là những đồ vật tà ác, sợ là không dễ giải độc như vậy đâu.” Kiều Lăng Dương cởi nút thắt trên áo, lộ ra cơ ngực, buồn bực nói. “Anh đến đây xem em có bị giống anh hay không, giờ thì anh đoán đúng rồi, nhưng nơi này lại không có bác sĩ khác…”
Kiều Lăng Dương còn chưa nói xong, Lê Viện đã nắm lấy cổ áo hắn kéo vào trong phòng.
Phanh! Kiều Lăng Dương bị Lê Viện đè ngay cửa.
“Em làm gì đấy?” Kiều Lăng Dương nuốt nước miếng.
“Thể chất của em đặc thù, em có thể tinh lọc những người bị biến thành tang thi, những độc khác… Hẳn là cũng hữu dụng.” Lê Viện nhếch môi. “Hay là anh định nghẹn?”
“Cmn nghẹn.” Kiều Lăng Dương nắm lấy cánh tay của cô, ôm thân thể cô xoay một cái, trở tay đè cô trên cửa. “Em thật sự coi anh là thánh nhân à?”
Nói xong rồi bá đạo hôn cô.
“Ư…”
Động tác Kiều Lăng Dương rất nóng bỏng, mà Lê Viện không cam lòng yếu thế mà so đo cao thấp với hắn.
“Nhẹ thôi!” Lê Viện hờn dỗi. “Ưm… Ngày thường nhìn anh thanh cao thế mà giờ lại thô lỗ như vậy?”