“Phát hiện ra gì rồi?”
Đồ trong mật thất đều được dọn đi rồi, chỉ còn lại một ít văn kiện.
Tất cả văn kiện này đều là tài liệu nghiên cứu đen tối không thể lưu lại được, nếu nó rơi vào tay người xấu sẽ xảy ra sóng gió mất.
Kiều Lăng Dương lật xem văn kiện, trả lời Lê Viện: “Vừa rồi chúng ta tìm thấy hơn hai mươi người bị bắt nghiên cứu, nhưng mà trên đây viết có tới 30 người, vậy những người còn lại ở nơi nào? Chẳng lẽ tên họ Trịnh kia còn có phòng nghiên cứu khác ư?”
“Nếu tên họ Trịnh kia đã có chuẩn bị trước thì rất nguy hiểm, chúng ta nên nhanh chóng tìm rõ số lượng cụ thể, không thể để sót số người bị thuốc khống chế được, lực sát thương của họ còn mạnh hơn cả tang thi nữa, nếu là tang thi thì chúng ta còn có thể khống chế, nhưng nếu là những người này, thì chúng ta không thể khống chế được.”
Tang thi vương ở phe bọn họ, những tang thi bình thường không đáng để bọn họ lo lắng, nhưng thứ nguy hiểm hơn tang thi chính là lòng người.
Bên kia, Trịnh thiếu gia bắn tϊиᏂ ɖϊ©h͙ vào trong thân thể của người phụ nữ, lộ ra biểu cảm vui sướng.
Rắc! Hắn ta bật đèn lên, cười nhìn về phía người phụ nữ dưới thân.
Ngay lập tức, đôi mắt hắn ta trừng lớn, khuôn mặt ngập tràn sự tức giận.
“Sao lại là cô?”
Nguyễn Thu há miệng thở dốc, nói không ra lời.
Trịnh thiếu gia lúc này mới phát hiện có chuyện không hay xảy ra, nhanh chóng đi xuống người cô ta rồi mặc quần áo, hét về phía bên ngoài: “Người đâu.”
Người canh gác bên ngoài đi vào, cúi đầu nói: “Thiếu gia.”
“Các người có thấy Tịch Hiểu Vũ đi ra ngoài hay không?”
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau, lấy hết can đảm nhìn về phía Trịnh thiếu gia: “Dạ không có! Cô ta không phải ở cùng thiếu gia sao?”
“Mẹ nó, bị lừa rồi, con tiện nhân kia dám chơi tao. Nếu rơi vào tay ông đây, ông nhất định không tha cho mày.” Trịnh công tử cả giận: “Người phụ nữ này vào bằng cách nào?”
Thuộc hạ nhìn về phía Nguyễn Thu ở trên giường, nghi hoặc nói: “Không biết! Chúng tôi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, không thấy người nào khác.”
Nguyễn Thu gấp muốn chết, nhưng cô ta lại nói không ra lời.
“Thiếu gia, có phải cô ta muốn nói gì hay không?”
Trịnh thiếu gia quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Nguyễn Thu không bình thường. Hắn ta vẫy tay, nói: “Kiểm tra xem cô ta bị gì đi.”
Hai tên thuộc hạ lộ ra biểu cảm xấu xa.
Bọn họ thường xuyên đi theo Trịnh thiếu gia nên không phải là kiểu người ăn chay. Bình thường lúc Nguyễn Thu hoang đường với Trịnh thiếu gia khiến họ bốc lửa không dập được. Nhưng Trịnh thiếu gia vẫn còn hứng thú với cô ta, họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội sờ mó rồi.
Nguyễn Thu bị hai tên thuộc hạ sờ mó mà tức giận muốn chết, mà đáng giận là khi bị bọn họ sờ, cô ta lại có phản ứng sinh lý.
“Thiếu gia, người phụ nữ này bị bỏ thuốc kí©Ꮒ ɖụ©.”
Toàn thân vô lực, khuôn mặt lại ngập tràn xuân sắc, ngoại trừ bị bỏ thuốc kí©Ꮒ ɖụ© thì còn cách giải thích nào khác nữa chứ.
Trịnh thiếu gia đi tới, nhéo cằm Nguyễn Thu, lạnh lẽo nói: “Cô không phải có tùy thân không gian à? Sao ngay cả bản thân mà cũng không cứu được vậy?”
“Ư ư…” Nguyễn Thu muốn nói "người phụ nữ Tịch Hiểu Vũ kia thật sự rất độc ác, cô ta không thể phản kháng lại được".
“Gọi bác sĩ Trương tới đây.” Trịnh thiếu gia vừa mới sai bảo, thì thuộc hạ của hắn ta đã chạy vào.
“Thiếu gia, không xong rồi, Thiệu Duẫn Loan dọn hết những thành phẩm nghiên cứu trong mật thất ra rồi. Giờ toàn bộ người trong căn cứ đều biết chúng ta dùng con người để nghiên cứu.”
“Mẹ nó, thì ra người phụ nữ kia vì Thiệu Duẫn Loan mà tính kế ông đây.” sắc mặt Trịnh thiếu gia dữ tợn. “Cho dù biết thì thế nào chứ?”
“Thiệu Duẫn Loan nói với những người trong căn cứ là ngài phải chịu hình phạt tử hình, giờ bọn họ đang chạy tới đây để bắt ngài đấy.” thuộc hạ mặt xám như tro tàn. “Thiếu gia, chúng ta mau chạy thôi!”