Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Không lâu sau, tiếng nước ngừng lại.
Rắc! Cửa phòng tắm mở ra, Trịnh thiếu gia bọc khăn tắm đi ra ngoài.
“Người đẹp ơi, anh tới đây.”
Trịnh thiếu gia nhìn bốn phía, thấy trên giường phồng lên, hắn ta tiến tới, cười xấu xa nói: “Người đẹp có phải không chờ nổi rồi không? Giờ anh thỏa mãn em liền đây.”
Bằng bằng bằng bằng! Bằng bằng bằng bằng!
Căn cứ yên tĩnh phát ra tiếng súng.
Rất nhiều người chạy đến chỗ phát ra âm thanh.
“Nơi này không phải là chỗ ở của Trịnh thiếu gia à? Sao lại có tiếng súng chứ?” có một dị năng giả hỏi.
“Không biết nữa! Chúng tôi cũng vừa mới chạy tới.”
Lúc này có một số người đi ra từ biệt thự, những người này mặc đồ quân nhân, hẳn là thuộc hạ của Trịnh thiếu gia.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người làm gì mà gấp vậy?”
“Tránh ra!” Có một quân nhân chạy ra sợ hãi quát: “Mau tránh ra!”
Bằng! Từ phía sau truyền đến tiếng súng, người quân nhân vừa mới nói chuyện đã bị trúng đạn ở đầu rồi ngã xuống.
“Á! Chết người rồi!”
“Sao lại thế này? Trong căn cứ không được gϊếŧ người mà?”
Một người chạy nhanh ra, trong tay hắn còn cầm súng lục, người vừa nãy là do hắn gϊếŧ.
“Thiệu quân trưởng.”
“Thiệu quân trưởng, tại sao anh lại gϊếŧ người? Dù anh có quyền hành trong căn cứ thì cũng không thể vi phạm nguyên tắc được.”
Thiệu Duẫn Loan bắn một phát súng lên không trung. Bằng! Đám người đang ầm ĩ ngay lập tức yên tĩnh lại.
Tả Hạo Lâm, Kiều Lăng Dương, và những dị năng giả tài giỏi khác đi ra ngoài.
“Đó là gì vậy?”
“Mẹ ơi! Quái vật kìa?”
Thiệu Duẫn Loan lạnh nhạt nói: “Trịnh thiếu gia bắt người để làm nghiên cứu, biến người trở thành vũ khí sinh hóa, thậm chí còn bắt mấy dị năng giả nữa, cũng may tôi và Tịch thị trưởng phát hiện kịp thời mới không xảy ra chuyện lớn. Trịnh thiếu gia gϊếŧ hại mạng người, làm ra chuyện nguy hại đến toàn nhân loại, tội không thể tha, nếu có người phát hiện hành tung của Trịnh thiếu gia thì nhớ phải báo lại. Theo quy định của căn cứ, tội như vậy phải bị tử hình.”
“Trời ạ! Thật là điên rồ. Dùng con người để nghiên cứu, hắn coi chúng ta là cái gì chứ?”
“Đám quyền thế đó có khi nào coi chúng ta là người đâu?”
“Nhất định phải tử hình. Hắn không chết, chúng ta sẽ bị hắn ta hại chết. Giờ tang thi nhiều lắm rồi, mà hắn còn làm cái vũ khí sinh hóa gì đó nữa, hắn ta chán sống à?”
Những thành phẩm nghiên cứu được nâng ra khỏi biệt thự của Trịnh thiếu gia khiến cho các dị năng giả khủng hoảng. Nghe thấy Thiệu Duẫn Loan nói phải tử hình, bọn họ vội vàng tán đồng.
“Thế nào rồi?” Lê Viện xuất hiện ở trước mặt Thiệu Duẫn Loan.
Thiệu Duẫn Loan đánh giá cô: “Không bị sao chứ? Tên họ Trịnh kia có ăn hϊếp cô không?”
“Yên tâm đi, đối phó với tên đàn ông bị tϊиᏂ ŧяùиɠ lên não này quá dễ dàng, chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo.” Lê Viện nói: “Kiểm tra máy móc bên trong chưa? Có để sót gì không? Nhớ là nghiên cứu này của tên họ Trịnh kia không đơn giản đâu đấy, để sót chút thôi cũng rất phiền phức.”
Thiệu Duẫn Loan nhìn về phía Kiều Lăng Dương ở bên cạnh.
Kiều Lăng Dương là bác sĩ, là người hiểu rõ mấy thứ này nhất trong đám bọn họ.
“Đừng nhìn tôi, lúc nãy tôi cũng không có để ý, không biết có để sót gì không nữa.” Kiều Lăng Dương nói.
“Vậy chúng ta vô xem lại đi!” Lê Viện nắm lấy cánh tay Kiều Lăng Dương đi về phía biệt thự.
Tống Văn nhìn cánh tay của hai người, có chút không vui nói: “Em cũng có thể đi kiểm tra chung với chị mà! Sao phải kêu anh ta chứ?”
Tả Hạo Lâm nhìn Tống Văn một cái.
Bởi vì chuyện gần đây của căn cứ nên hai người không có thời gian để tranh đoạt quyền sở hữu, nhưng nó không có nghĩa là họ không để ý.