Trên đường, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi giày cao gót, mặc cái váy màu đỏ thẫm, tựa như cầu vồng trên bầu trời u ám khiến mọi người chú ý. Dù là nam nữ hay già trẻ đều nhìn cô bằng ánh mắt say mê và hâm mộ. Bởi ở mạt thế có thể có nhan sắc như vậy, chứng minh thực lực của cô không tầm thường.
Chỉ là khuôn mặt người phụ nữ này hiện sự ưu thương, khóe mắt còn có nước mắt. Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức kia của cô, không biết bao nhiêu người mơ ước được lau nước mắt cho cô, nhưng trước mạt thế những người phụ nữ như này là vật sở hữu của những người có quyền có thế, sau mạt thế vẫn là vật sở hữu của những kẻ mạnh, dù thế nào cũng không tới lượt bọn họ.
“Tịch đại tiểu thư, ai ăn hϊếp cô vậy?” Trịnh thiếu gia mang theo thuộc hạ đi tới từ đối diện.
Lúc nhìn thấy Lê Viện, trong mắt hắn ta hiện lên sự si mê.
Ngày thường không nhìn thấy cô, nên cảm giác si mê không có mãnh liệt như vậy. Mỗi lần nhìn thấy cô là hắn ta đều muốn cất người phụ nữ này vào trong túi.
Hôm nay khó mà gặp được, hơn nữa bên cạnh cô còn không có ai, đây là một cơ hội rất tốt.
“Anh Trịnh.” Lê Viện nhìn thấy Trịnh thiếu gia, giả bộ kinh hoảng xoa nước mắt. “Không có gì đâu, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”
“Tâm trạng không tốt à! Tôi biết có một nơi giải sầu tốt lắm, cô muốn đi hay không?” Trịnh thiếu gia cười tủm tỉm nói: “Dù ai tới nơi đó, mọi ưu sầu đề sẽ biến mất hết.”
“Còn có nơi thần kỳ như vậy à?” Lê Viện bật cười. “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi đi vòng quanh đây một chút để giải sầu là được rồi. Nếu Nguyễn Thu biết anh giúp tôi giải sầu, sợ sẽ tức giận đấy.”
“Lo cho cô ta làm gì?” Trịnh thiếu gia không kiên nhẫn nói: “Không có phụ nữ nào quản được tôi đâu.”
Chỉ là một đồ chơi mà thôi, còn không phải vợ của hắn nữa là, dám quản hắn ta tán gái chắc? So với người phụ nữ nũng nịu Nguyễn Thu kia, thì Tịch Hiểu Vũ tốt hơn nhiều.
“Vậy tôi sẽ đi theo anh Trịnh để được mở mang kiến thức.” Lê Viện nở nụ cười xinh đẹp.
Ánh mắt Trịnh thiếu gia sáng ngời.
Đẹp.
Quá đẹp.
Người phụ nữ này đúng là vưu vật, không biết lúc ở trên giường có hăng hái không đây.
Lê Viện đi theo Trịnh thiếu gia, Trịnh thiếu gia không đưa cô đến biệt thự, mà đi tới một căn hộ khác.
“Nơi này là…”
“Có người nói muốn mở party ở nơi này, tôi vốn định tới trễ một chút, nhưng thấy tâm trạng cô không tốt nên đưa cô tới đây giải sầu.”
“Trịnh thiếu gia tới rồi.” Chủ nhân căn hộ nhìn thấy Trịnh thiếu gia thì vội vàng ra đón.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn mặc khá đẹp, không phải là dị năng giả thì cũng là nhà giàu quyền thế, nhưng chắc là cái đầu vì trong căn cứ không giữ những người vô dụng, ngoại trừ Trịnh thiếu gia quyền thế không thể trêu vào này, ba cô sẽ không giữ lại nhưng tên nhà giàu khác cho chướng mắt.
Bộp bộp bộp bộp! Thịch thịch thịch thịch! Âm nhạc vang lên, mười mấy người ở sân khấu lắc lư cơ thể, âm nhạc rất lớn, ánh đèn lập loè, nhìn rất sôi động.
“Được rồi, mày chơi của mày đi, tao muốn chơi với người đẹp Tịch.” Trịnh thiếu gia nói với chủ phòng: “Mang rượu ngon lại đây, tao muốn uống vài ly với người đẹp.”
“Được.” Người đàn ông trẻ tuổi nở nụ cười xấu xa.
Lê Viện giả bộ như không thấy ánh mắt của bọn họ.
Cô âm thầm nhớ kỹ những người tới đây ngày hôm nay.
Không ngờ là Trịnh thiếu gia không chỉ đoạt quyền của Thiệu Duẫn Loan và ba Tịch, mà còn lén lút lôi kéo những dị năng giả, căn cứ này đúng là không cứu được rồi.
“Nào, uống một ly đi, chúng ta không say không về.” Trịnh thiếu gia rót ly rượu đỏ cho Lê Viện.
Lê Viện nhìn thoáng qua, là rượu vang đỏ cực tốt.
Nếu là ngày thường, những tên nhà giàu như Trịnh thiếu gia sẽ không thiếu thứ tốt, nhưng giờ là thời đại mạt thế khan hiếm vật tư, loại rượu ngon này không thể tùy tiện lấy ra được.
Chỉ sợ đây là đồ lấy ra từ trong tùy thân không gian của Nguyễn Thu, chỉ có trong đó mới có thể chứa được nhiều đồ vật hiếm lạ thôi, mà những người khác chỉ có thể tạm ăn đỡ đói qua ngày.
“Em ngây người gì đó? Nào, cụng ly thôi.”