“Rồi rồi rồi, nghe cô hết.” Hệ thống không dám đắc tội với bà cô già này, chỉ đành đồng ý.
Kế tiếp là cảnh vận động điên cuồng của đôi cẩu nam nữ kia. Bọn họ nghe mà bẩn cả lỗ tai, không ở nơi đó nữa.
Khi vào thư phòng ở phòng bên cạnh, Lê Viện thấp giọng nói: “Vừa rồi Nguyễn Thu có nói ‘đi xuống nhìn’. Vậy có nghĩa là họ giấu người ở dưới đất.”
“Tôi cảm giác những người đó tiến vào lối này, trong đây có mùi của họ, sợ là người cũng ở trong này.” Thu Ly nói.
“Hôm nay trễ quá, Trịnh thiếu gia ở ngay kế bên, nếu động tĩnh quá lớn sẽ dễ kinh động hắn, không thì ngày mai chúng ta lại tới.” Lê Viện hỏi Thiệu Duẫn Loan.
Thiệu Duẫn Loan do dự một chút, gật đầu đồng ý quyết định này.
“Chúng ta tới ngay cửa rồi, giờ mà bỏ về thì phí công quá?” Thu Ly có chút không cam lòng.
“Anh Thu, nếu ở dưới có phòng nghiên cứu thì nhất định sẽ có người canh chừng, giờ chúng ta mà đi vào thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp cả. Không phải lúc nãy người phụ nữ Nguyễn Thu kia xúi giục Trịnh thiếu gia bắt tôi đi nghiên cứu sao? Nếu tôi rơi vào tay bọn họ, thì có thể vào nơi nghiên cứu rồi, chứ giờ chúng ta có đi vào cũng vậy thôi. Họ Trịnh kia không phải háo sắc à? Tôi sẽ giả bộ như không biết chuyện này, rồi dùng cách đặc biệt để quyến rũ hắn ta. Ngày mai các anh chờ tin tức tốt của tôi đi!”
“Cô sẽ không định…” Thu Ly nhướng mày. “Tịch đại tiểu thư không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy à?”
“Tôi ngu vậy à?” Lê Viện kéo lấy góc áo Thu Ly. “Rời khỏi chỗ này rồi nói.”
Mấy người đi về theo đường cũ, khi ra ngoài, phòng bên cạnh vẫn còn đang vận động kịch liệt, âm thanh của Nguyễn Thu trên giường như tiếng mèo kêu.
Thiệu Duẫn Loan nắm lấy cánh tay Lê Viện, bước nhanh rời đi. Không lâu sau, bọn họ thành công ra ngoài.
“Ngày mai đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Thiệu Duẫn Loan nói: “Nếu đã biết nơi của những người đó rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý.”
“Ý của anh là… chúng tôi đừng phải xen vào việc người khác?” Lê Viện nhìn về phía Thiệu Duẫn Loan. “Thiệu quân trưởng định qua cầu rút ván đấy à.”
“Tôi chỉ là không muốn cô phải mạo hiểm vì chuyện này thôi. Tên Trịnh thiếu gia này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hắn ta rõ ràng có hứng thú đối với cô, không thể để hắn ta tới gần cô được.”
“Thì bởi vì hắn ta có hứng thú với tôi, nên tôi ra tay sẽ dễ hơn. Ngày mai tôi sẽ dụ Trịnh thiếu gia ra ngoài, anh lén dẫn người vào là được rồi.”
“Được, ngày mai tôi sẽ âm thầm bảo vệ cô.” Thu Ly nói.
“Không cần các anh đâu, một mình tôi có thể xử lý được.” Lê Viện ngáp dài. “Được rồi, ngày mai lại đến một chuyến, hôm nay tôi phải về ngủ để dưỡng da đã.”
Thiệu Duẫn Loan nhìn về phía Thu Ly ở bên cạnh: “Anh trông chừng cô ấy đi, ngày mai đừng để cô áy hành động.”
“Anh nhờ cô ấy giúp đỡ, giờ lại muốn cô ấy thu tay lại ư, sợ là không thể được đâu.” Thu Ly phất tay. “Ngày mai lại liên lạc.”
Lê Viện trở lại phòng, kêu hệ thống lấy ra đoạn ghi âm vừa nãy.
Hệ thống cho đoạn ghi âm vào cây bút ghi âm, sau đó đưa cho Lê Viện.
Lê Viện nghe cuộc đối thoại giữa Nguyễn Thu và Trịnh thiếu gia, cười nhạo một tiếng, sau đó nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Thu Ly gõ cửa phòng Lê Viện.
“Ngài Thu, đại tiểu thư đã ra ngoài rồi.” Người giúp việc của nhà họ Tịch nói.
“Ngày thường cô ấy đâu có dậy sớm vậy đâu, sao hôm nay đã ra ngoài rồi?” Thu Ly kinh ngạc. “Cô ấy đi bao lâu rồi?”
“Được nửa tiếng rồi!”
“Cảm ơn.”
Thu Ly xoay người đi.
Ba Tịch đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo chí, thấy Thu Ly vội vàng đi xuống lầu thì vẫy tay với anh ấy nói: “Tiểu ly, mau tới đây ăn sáng này.”
“Bác trai, con còn có việc nên hôm nay không ăn bữa sáng ạ.” Thu Ly chào hỏi ba Tịch rồi vội vàng ra ngoài.
“Mấy người trẻ tuổi đang vội gì thế nhỉ? Thời buổi loạn lạc như này, hay là nên giải quyết vấn đề cá nhân trước, chứ không thì khi nào mới có sinh mệnh mới ra đời đây?” Ba Tịch bỏ tờ báo xuống, lo lắng nói. “Thằng nhóc Viêm Hi kia không trông cậy được rồi, bên cạnh chẳng có cô gái nào cả, còn bên cạnh Hiểu Vũ thì có quá nhiều đàn ông tốt, chọn một người để kết hôn chắc là không có vấn đề gì. Không được, định là hôm nay nói rõ với Hiểu Vũ mà, để con bé tìm người thích hợp rồi cưới.”