Lê Viện và Đường Ngọc Kiều ở trong phòng tám dóc đủ thứ chuyện, từ chủ đề trong kinh có cửa hàng nào bán quần áo đẹp, cho đến cửa hàng nào bán trang sức độc đáo. Nói chán chê, lại bàn đến phong cảnh nơi nào tốt, câu lạc bộ đối thơ thú vị.
Lê Viện nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ta phải về phòng rồi."
"Ngày mai đại tỷ có đến đây chơi không? Hôm nay chỉ nói mỗi chuyện phiếm thôi mà thời gian trôi qua nhanh thật. Còn bình thường một ngày dài cứ như một năm vậy. Muội nói điều này chỉ sợ tỷ chê cười, gả vào đây lâu như vậy, hôm nay là ngày muội cảm thấy vui nhất. Hẳn là đại tỷ cũng nghe nói chuyện nội viện của muội gần đây. Thật ra trong lòng muội cũng chẳng có tâm tình gì."
Lê Viện cười cười: "Được! Vậy ngày mai ta lại tới chơi với muội."
"Muội sẽ pha sẵn nước trà, chuẩn bị điểm tâm đầy đủ chờ đại tỷ." Đường Ngọc Kiều nở nụ cười. "Để muội tiễn tỷ ra ngoài cửa."
"Không cần đâu." Lê Viện lãnh đạm cười: "Cũng không xa lắm, không cần muội phiền toái như vậy. Thời gian đã muộn rồi, chắc nhị gia sẽ sớm về thôi, muội để dành sức mà hầu hạ đệ ấy!"
"Chàng ấy cần gì muội hầu hạ chứ? Chưa kể đến cái người thϊếp thất kia còn hầu hạ tốt hơn muội." Đường Ngọc Kiều nói xong, chua xót cười cười. "Nhìn lại mình, đúng là thất thố."
Lê Viện bước ra khỏi sân viện, đúng lúc chạm mặt với Trần Dịch Bắc vừa về đến nhà. Người nọ nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Lê Viện gật đầu xem như chào hỏi: "Nhị thúc."
Trần Dịch Bắc nhìn dung nhan mỹ lệ mười phần của Lê Viện, cùng với dáng người nhẹ nhàng thướt tha, suy nghĩ đen tối mấy ngày nay lại lần nữa xuất hiện trong đầu. Hắn nuốt nước miếng: "Đại tỷ không vào trong ngồi một lát sao?"
"Phu quân của ta cũng sắp về rồi. Ta phải chuẩn bị trà nóng đầy đủ chờ chàng." Lê Viện mỉm cười. "Nhị thúc mau mau vào phòng đi! Đệ muội đang chờ đệ đấy!"
"Vâng." Trong mắt Trần Dịch Bắc hiện lên một tia ảm đạm.
Nếu như không có màn đổi thê này, bây giờ người chờ đợi mình chính là nàng. Một giai nhân tuyệt sắc đến vậy, trước kia sao hắn ta lại ngu ngốc nhường cho Trần Dịch Sâm chứ?
Trần Dịch Sâm vốn là nam nhân thô lỗ làm sao hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc? Có khác nào như đóa hoa nhài cắm phải bãi cứt trâu đâu.
Trần Dịch Bắc rảo bước về chính viện.
"Phu nhân, nhị gia đã về." Tỳ nữ vội vàng chạy vào phòng, nói với Đường Ngọc Kiều.
Đường Ngọc Kiều đứng lên, nhìn về phía cửa. Quả nhiên là Trần Dịch Bắc mặc y phục trắng bước vào.
"Phu quân." Đường Ngọc Kiều tiến lên nghênh đón.
Trần Dịch Bắc tùy ý để cho Đường Ngọc Kiều hầu hạ thay quần áo. Sau khi thay xong, hắn ta ngồi xuống bàn uống trà: "Hôm nay đại tỷ tới đây à?"
"Vâng! Thϊếp trò chuyện rất thoải mái với tỷ ấy." Đường Ngọc Kiều cụp mi mắt nói. "Nói gì thì chúng ta vốn có lỗi với đại tỷ. Ban đầu thϊếp cho rằng tỷ ấy sẽ trách móc chúng ta. Không ngờ tính tình đại tỷ cũng khá tốt. Từ trong lời nói của tỷ thϊếp cũng nhận ra vài phần, là đại ca đối xử với tỷ ấy cũng không tệ. Như vậy thϊếp cũng yên tâm. Bằng không trong lòng cũng cảm thấy áy náy."
Sắc mặt Trần Dịch Bắc khó coi nói: "Ai chẳng biết tính tình đại ca không tốt, nếu có người nào không làm vừa ý huynh ấy, thủ đoạn của đại ca căn bản người thường không chịu được."
"Đại tỷ là một mỹ nhân như vậy, trong thiên hạ có mấy ai mà không thích? Đại ca sao có thể nỡ tay vậy được? Phu quân cũng đừng tự trách mình." Đường Ngọc Kiều nói: "Có điều thϊếp cũng sẽ để ý đến đại tỷ. Mời đại tỷ tới đây chơi thường xuyên hơn. Nếu như đại ca thật sự đối xử tệ bạc với tỷ ấy, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách giúp đỡ."
----
Đêm nay, Trần Dịch Bắc ngủ lại chính viện. Đường Ngọc Kiều cảm nhận được hắn ta nhiệt tình hơn so với bình thường, vận động suốt đêm không ngừng nghỉ. Nhưng mà...
"Phỉ Nhi... Ta sai rồi... Nàng là của ta..."
Vào thời khắc mấu chốt, Trần Dịch Bắc đem hạt giống tiến vào đáy huyệt̠ Đường Ngọc Kiều. Đồng thời, không khống chế được cảm xúc nói ra lời thầm kín trong lòng. Hắn ta cúi đầu xuống, bắt gặp vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của Đường Ngọc Kiều.