“Thiệu quân trưởng, gần đây anh không bận à? Sao ngày nào cũng chạy đến nhà tôi thế.”
Lê Viện mặc áo ngủ đi xuống lầu, đang chuẩn bị lấy kem từ trong tủ lạnh ra, thì thấy Thiệu Duẫn Loan đi vào.
Thiệu Duẫn Loan nhìn thấy Lê Viện, bước chân tạm dừng một chút.
“Tôi tìm ba cô có chút việc muốn bàn bạc, nếu cô ở đây thì cùng nhau tới nghe một chút đi!”
Lê Viện nhướng mày: “Đừng nghiêm túc vậy chứ, tôi nhát lắm, anh làm tôi sợ đấy.”
Thiệu Duẫn Loan là người trầm ổn, dù có đặt dao lên cổ hắn, cũng không thấy hắn nhíu mày lấy một cái, nhưng lúc này hắn lại lộ ra biểu cảm lo âu.
“Thay quần áo rồi tới thư phòng đi.”
Nói xong, Thiệu Duẫn Loan đi nhanh lên lầu.
Lê Viện vô cảm ăn kem.
Cô trở về phòng ngủ, thay đồ ngủ trên người ra, cô mặc một cái váy dài tới đầu gối rồi đi tới thư phòng gõ cửa.
“Mời vào.”
Lê Viện đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thiệu Duẫn Loan và ba Tịch.
“Con… Có phải tới không đúng lúc không?”
Biểu cảm hai người rất nghiêm túc.
“Con tới đúng lúc lắm.” Ba Tịch nói: “Gần đây căn cứ đã xảy ra một chút chuyện, một mình Thiệu quân trưởng không lo hết được, con giúp cậu ấy đi.”
“Chuyện gì vậy?” Lê Viện đóng cửa lại, đi tới.
“Khu bình dân có rất nhiều dân cư mất tích, chúng ta đang nghĩ mọi cách để điều tra, thậm chí còn phái nhiều người theo dõi nơi này, kết quả là người phái đi cũng mất tích. Giờ vẫn chưa thể xác định đây là tang thi làm, hay là người trong căn cứ làm, nếu là người trong căn cứ làm, vậy mục đích của hắn ta là gì?”
“Cần tôi giúp anh điều tra à?” Lê Viện hỏi. “Ngay cả người của anh mà cũng không có cách, tôi thì có thể giúp được gì?”
“Bên cạnh cô có không ít người tài giỏi, người đàn ông tên Thu Ly kia, chắc hẳn là dị năng giả hệ hắc ám nhỉ?” Vẻ mặt Thiệu Duẫn Loan biết rõ nhìn cô.
Lê Viện không phủ nhận.
Chuyện Thu Ly có dị năng hệ hắc ám chỉ có người của họ biết, tuy hệ hắc ám là dị năng hiếm, nhưng bởi vì lực lượng của nó quá mạnh, hơn nữa vừa chính vừa tà, nên khiến nhiều người không chấp nhận được.
“Được, tôi sẽ giúp anh.” Lê Viện nói: “Có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi.”
“Chờ tin tức của tôi.” Thiệu Duẫn Loan nói. “Tôi đi trước để sắp xếp đây.”
Sau khi Thiệu Duẫn Loan đi, Lê Viện gõ cửa phòng Thu Ly.
Hôm nay bọn họ không có đi làm nhiệm vụ, nên tự do hành động.
Rắc! Cửa mở ra, Thu Ly bọc khăn tắm, đang lau tóc đứng ở cửa.
Lê Viện nhìn cơ ngực cường tráng kia, lại nhìn nhan sắc của người đàn ông giống nam chính trong truyện tranh, không khỏi nuốt nước miếng.
Thu Ly thấy Lê Viện không nói lời nào, ngây ngô nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cười một chút.
Là người nổi tiếng, anh ấy hiểu nhất là quản lý biểu cảm 360 độ không góc chết. Thu Ly là ảnh đế hot nhất, fans trên trăm triệu, nên biết rõ thẩm mỹ của các cô gái, biết rõ nên cười như thế nào để các cô gái say mê mình. Bởi vậy anh ấy không cười thì thôi, chứ đã cười là vừa đẹp vừa thu hút.
“Dừng lại! Anh đừng tỏa hormone lung tung nữa, tôi tìm anh có việc đấy.” Lê Viện cúi đầu, không nhìn Thu Ly.
Thu Ly lười biếng dựa vào cửa, cười như không cười nhìn cô: “Rồi rồi, cô vào nói chuyện đi?”
“Không cần đâu, ở chỗ này nói là được rồi.” Lê Viện liếc nhìn anh ấy một cái. “Thời thế đảo lộn vậy à, đàn ông ra đường cũng cần phải cẩn thận.”
“Ồ!” Thu Ly cười nhẹ nhàng. “Đại tiểu thư, cô khiến tôi cười chết mất.”
Lê Viện nói: “Trở lại chuyện chính nào, lúc nãy Thiệu quân trưởng có tới đây, nói…”