Sau khi đám Lê Viện và Tống Văn nghỉ ngơi xong, bọn họ tụ tập ở sảnh chính nói chuyện.
“Căn cứ sợ là không giữ nổi nữa.” Ba Tịch mở miệng. “Gần đây phát hiện có rất nhiều động vật tang thi, trong đó có chuột tang thi, gián tang thi, đều là những động vật nhỏ. Chúng nó tàn phá đồ vật bừa bãi khắp căn cứ, khiến nhiều dụng cụ bị hư hỏng. Chúng ta định để quân đội dọn sạch, nhưng có họ Trịnh ở chỗ này, quyền khống chế căn cứ bị thiếu một nửa, ông già nhà hắn là chủ khu số 1, chúng ta không thể đắc tội hắn được, nếu không nguồn cung ứng của chúng ta sẽ bị thiếu hụt.”
“Khu số 1 trong căn cứ tụ tập nhiều ngành nghề tinh anh, dù là nghiên cứu gì cũng cao cấp nhất, có đôi khi chúng ta sẽ xin một số kỹ thuật từ khu số 1, vậy nên đây không phải là người chúng ta đắc tội nổi. Tên kia ngu ngốc, nhưng lão già nhà hắn lại rất có tiếng tăm.” Tịch Viêm Hi không kiên nhẫn nói.
“Căn cứ giữ không nổi nữa, bận tâm nhiều vậy thì có ích gì? Chẳng lẽ vì một người như vậy mà chúng ta phải đưa cả mạng mình ra sao?” Lê Viện đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình.
Cô có hai nhiệm vụ, một là khiến tra nam tra nữ thân bại danh liệt, hai là tạo ra một căn cứ dành cho người sống sót thuộc về mình.
Nếu cô cứ ở lại nơi này, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành được, không bằng nhân cơ hội này an bài cho người sống sót căn cứ luôn.
“Họ Trịnh muốn chơi, vậy ta hãy để hắn chơi thật tốt, chúng ta hãy tạo ra một căn cứ dành cho người sống sót thuộc về mình đi?” Lê Viện mở miệng nói.
“Con bé này nghĩ đơn giản quá nhỉ, có biết để tạo ra căn cứ này mà chúng ta đã phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực rồi không? Đừng nói đến tài lực, cho dù có tiền, thì cũng cần có nhân lực.” Ba Tịch nói: “Thật sự không được, chỉ có… xử lý tên kia thôi, dù sao giờ cũng là mạt thế, muốn xử lý một người cũng đơn giản hơn nhiều?”
Lê Viện thấy ba Tịch không đồng ý thì không nói gì nữa. Nhưng cô đã quyết định sẽ tạo ra căn cứ mới, còn Nguyễn Thu, việc cô ta có tùy thân không gian không còn là bí mật nữa, sẽ có nhiều người nhắm tới cô ta thôi, với năng lực có thể trồng cây trong thời mạt thế, tùy thân không gian của Nguyễn Thu là hy vọng cuối cùng của nhân loại, những kẻ điện trong phòng nghiên cứu đó sao có thể tha cho cô ta chứ?
Lê Viện nói cho Kiều Lăng Dương, Tả Hạo Lâm, Tống Văn, Mạnh Hoán, và Thu Ly về việc mình muốn thành lập căn cứ mới. Bọn họ nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế khi bọn họ kết đội đi tìm vật tư, thì không nộp toàn bộ vật tư cho căn cứ, mà giữ lại 90% trong hệ thống của Lê Viện. Bởi vì lo bị phát hiện, nên 10% còn lại phải giao ra.
Vị trí của căn cứ mới cách nơi này không xa, điều khác biệt lớn nhất là nơi mới cónđịa thế phức tạp, bốn phía đều là núi non, không dễ xuất hiện tang thi.
Muốn thành lập một căn cứ mới không phải dễ dàng, vì không muốn bị phát hiện, đám người Lê Viện lặng lẽ tiếp xúc không ít người thường, những người đó có kiến trúc sư, công nhân sửa phòng, các nhân viên ngành nghề kỹ thuật. Những người này được Lê Viện đưa tới đây làm việc, cũng cho họ đủ vật tư để sinh hoạt.
Lê Viện còn hứa hẹn với bọn họ, chỉ cần bọn họ toàn tâm toàn ý hoàn thành công trình này, về sau họ chính là thành viên chính thức của căn cứ mới, mỗi người không chỉ có được phòng ở, mà còn có công việc để làm, có được cuộc sống như người bình thường.
Đây mới là nguyên nhân để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho Lê Viện. Vì cuộc sống như vậy, đừng nói là lén lút xây dựng, cho dù có kêu họ gϊếŧ người phóng hỏa họ cũng làm.