Mạnh Hoán khó chịu nhìn bàn tay của Tả Hạo Lâm.
Tống Văn biết tâm tư của Mạnh Hoán với Tịch Hiểu Vũ, dù giờ cậu ấy đã biến thành tang thi, nhưng tình cảm trước kia chưa từng biến mất, thậm chí càng thêm sâu nặng.
Cậu bắt lấy cánh tay Mạnh Hoán, cười tủm tỉm nói: “Anh họ, người này là đội trưởng Tả, trên đường chúng em đi tìm anh thì gặp được.”
Lúc này Tả Hạo Lâm mới phát hiện ra Mạnh Hoán và Tống Văn ở phía sau Lê Viện, nhìn thấy Tống Văn an toàn trở về, Tả Hạo Lâm thở phào nhẹ nhõm, tuy lúc trước anh và Lê Viện mâu thuẫn bởi vì cậu, nhưng Tống Văn vì tìm Lê Viện mà không thèm để ý đến an nguy của mình. Nếu Lê Viện trở về không nhìn thấy cậu, điều đó sẽ trở thành sự ngăn cắt giữa họ, cho dù Lê Viện không trách anh, thì lòng anh cũng không chấp nhận được.
“Muốn nói gì thì đi vào nói tiếp.” Tả Hạo Lâm bắt lấy bàn tay của Lê Viện, kéo cô vào.
“Sao anh lại ở nhà em?” Tả gia chẳng phải không có mối quan hệ tốt với ba cô sao?
“Gần đây trong căn cứ xảy ra rất nhiều chuyện, anh tới để bàn với bác Tịch.” Tả Hạo Lâm giải thích, rồi lại nói với mọi người trong phòng: “Nhìn xem ai trở lại này?”
Thiệu Duẫn Loan, ba Tịch và Tịch Viêm Hi ngồi trong phòng khách.
Mấy người khϊếp sợ nhìn Lê Viện.
“Hiểu Vũ…”
Tịch Viêm Hi là người đầu tiên phản ứng lại, tiến đến ôm lấy Tịch Hiểu Vũ.
Tống Văn nắm chặt Mạnh Hoán, nhỏ giọng nói: “Đây là anh của cô giáo, cất móng vuốt đi anh, đừng động một chút là đánh người.”
Ánh mắt Mạnh Hoán lóe lên.
Cậu ấy cũng không biết vì sao khi thấy đàn ông chạm vào Tịch Hiểu Vũ là lại muốn đánh, cậu ấy không khống chế được.
Nhưng nếu là anh trai, thì không sao cả.
Người đàn ông trung niên trong phòng kia hẳn là ba của Hiểu Vũ, cậu ấy cũng thấy không sao.
Nhưng người đàn ông còn lại khiến cậu ấy cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, muốn đề phòng.
“Sao tôi nghe thấy các người nói về Hiểu Vũ vậy?” Mẹ Tịch đi ra từ trong bếp. “Con bé đã mất tích… con gái!!!!”
Lê Viện vươn cánh tay với mẹ Tịch: “Mẹ, con về rồi, mẹ vui không?”
Mẹ Tịch đỏ mắt nhìn Lê Viện.
“Con bé này, hù chết mẹ mà.”
“Trở về là tốt rồi.” Ba Tịch đỏ mắt.
Vì bận tâm hình tượng của mình, ông lại thu nước mắt về.
“Đúng là con bé hư, không khiến chúng ta bớt lo được mà.” Ba Tịch giận nói: “Trong thời gian này mẹ con ăn không ngon ngủ không yên, con an ủi bà ấy một chút đi.”
“Mẹ, mẹ xem con không chỉ bình an trở về, mà còn đưa bạn tới nữa nè.” Lê Viện giới thiệu Mạnh Hoán cho mọi người. “Đây là học trò của con, lần này con có thể bình an trở về, đều do em ấy bảo vệ đấy.”
Tống Văn đỏ mặt thay Mạnh Hoán.
Vốn Tịch Hiểu Vũ mất tích là do anh họ kiêm boss lớn của cậu, giờ được khen cứ như ân nhân cứu mạng vậy ấy.
“Tiểu Tống, mấy đứa nói con đơn độc đi tìm Hiểu Vũ khiến mọi người sợ muốn chết, chỗ đó có đàn tang thi, dù là đội trưởng Tả hay đội trưởng Kiều cũng không dám tùy tiện chạy vào, sao gan con lớn vậy, dám một mình đi tìm người nữa chứ? Cũng may lần này may mắn gặp Hiểu Vũ. Chứ không…”
“Bác gái, vậy bác thích con hơn một chút rồi đúng không?” Tống Văn thuận tiện kéo hảo cảm.
Mà mẹ Tịch lại rất thích những đứa trẻ dễ thương như này.
Bà cười từ ái: “Đúng vậy, bác rất thích con.”
“Vậy con làm con rể bác được không?” Tống Văn ôm lấy cánh tay Lê Viện. “Con thích cô giáo, rất rất thích.”
Mẹ Tịch kinh ngạc nhìn bọn họ, lại nhìn thoáng qua Tả Hạo Lâm cách đó không xa.
“Chuyện tình cảm của người trẻ các con, hai người già chúng ta sao quản được.”
Lê Viện liếc mắt nhìn cậu một cái: “Mẹ chị đồng ý cũng vô dụng thôi, chị còn chưa có gật đầu đâu! Thôi được rồi, còn chưa đủ mệt hả? Đi nghỉ ngơi đi?”