Lê Viện cười như không cười nhìn Nguyễn Thu: “Đúng vậy! Tôi còn sống nên cô thất vọng lắm đúng không?”
Sắc mặt Nguyễn Thu khó coi.
Trịnh thiếu gia bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Bảo bối, người đẹp này là ai vậy? Sao không giới thiệu cho anh một chút?”
Ở nơi mạt thế này, không có nhiều phụ nữ sạch sẽ gọn gàng như Nguyễn Thu, lúc trước Trịnh thiếu gia cũng là khách quen nơi trăng gió, có người đẹp nào mà không gặp qua? Loại hoa sen nhỏ như Nguyễn Thu này chỉ đủ cho hắn ta khai vị, chỉ là nơi mạt thế này, hắn ta không có nhiều sự lựa chọn mà thôi.
Giờ nhìn thấy Lê Viện, hắn ta mới biết được ở thời mạt thế mà cũng có người đẹp phóng khoáng đến như vậy, nhìn dáng người kìa, với kinh nghiệm của hắn ta, cô gái này nhất định là vưu vật.
Đời này Nguyễn Thu bị Lê Viện đạp dưới chân, vầng sáng của vai chính không còn mạnh như kiếp trước, Trịnh thiếu gia cũng không còn chấp nhất với cô ta nữa. Kiếp trước Nguyễn Thu là nữ dị năng giả xuất sắc nhất thời mạt thế, Lê Viện không xuất hiện, vầng sáng của cô ta càng mạnh, đừng nói tới Trịnh thiếu gia, những người có quyền thế khác đều ái mộ cô ta.
Nhưng bởi vì hiệu ứng bươm bướm, những người "quyền thế" trong cốt truyện không có xuất hiện, chỉ có xuất hiện Trịnh thiếu gia chơi bời lêu lổng.
Lê Viện vươn tay với Trịnh thiếu gia: “Chào anh, tôi là cô giáo của Nguyễn Thu, anh chắc là Trịnh thiếu gia nhỉ! Tôi mới về căn cứ đã nghe đến danh tiếng của anh rồi!”
Trịnh thiếu gia cũng khá đẹp trai, chứ không sao có thể làm nam phụ chứ.
Nghe Lê Viện nói xong, hắn ta duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ánh mắt hiện vẻ bỡn cợt.
“Thật à? Danh tiếng của tôi vang dội vậy sao? Dù không biết là xấu hay tốt, nhưng hy vọng sẽ không bị mất mặt trước người đẹp.”
“Anh Trịnh lại ham chơi rồi, cô Tịch là bạn gái của đội trưởng Tả đó, anh như vậy sẽ khiến đội trưởng Tả ghen mất.” Nguyễn Thu bắt lấy tay Trịnh thiếu gia, nũng nịu nói.
Trịnh thiếu gia nghe xong lời Nguyễn Thu nói, chẳng những không mất hứng thú với Lê Viện, mà còn nảy sinh tâm lý săn thú.
Trịnh thiếu gia là thiếu gia nhà giàu, ghét nhất những người nghiêm trang giống "con nhà người ta" như Tả Hạo Lâm và Thiệu Duẫn Loan vậy. Trước mạt thế, hai người kia đè ép hắn ta khắp nơi, giờ mạt thế tới, bọn họ vẫn như sống tốt như gió thổi. Trịnh thiếu gia sao có thể không ghét?
“Hôm nào tôi mời Tịch tiểu thư đi ăn cơm nhé, Tịch tiểu thư cũng phải chừa mặt mũi cho tôi đấy.” Trịnh thiếu gia ga lăng mời cô.
“Được! Giờ tôi thích nhất là có người mời tôi ăn cơm đấy, chờ tin tốt từ anh Trịnh. Tôi về tắm rửa trước đã, xin lỗi không nói chuyện tiếp được.”
Trịnh thiếu gia nhìn bóng dáng rời đi của Lê Viện, liếm đôi môi khô.
Cái mông kia…
Cái eo kia…
Còn có ngực kia nữa…
Cmn, đúng là một vưu vật.
Nguyễn Thu bên cạnh cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
“Anh Trịnh, anh nhìn gì vậy? Cô ta có gì đẹp chứ?” Nguyễn Thu lắc cánh tay Trịnh thiếu gia, bầu vú lắc lư.
Từ đầu đến cuối, La Ngọc Thần đều dùng ánh mắt tối tăm nhìn Nguyễn Thu, Nguyễn Thu thì chú ý đến Lê Viện, không có để ý đến La Ngọc Thần. Giờ Lê Viện đi rồi, cô ta mới phát hiện ra La Ngọc Thần, ngay lập tức ánh mắt cô ta nhìn La Ngọc Thần tựa như nhìn người chết.
“Thầy La vẫn còn sống à, thật tốt quá, may là thầy không sao, chứ không em đau lòng lắm, dù gì thì chúng ta cũng là thầy trò ăn ý nhất mà.”
“Nếu tôi chết, chẳng phải em Nguyễn sẽ đau khổ lắm sao? Vì để em Nguyễn không phải tự trách, cho dù có bò tôi cũng phải bò về.” La Ngọc Thần cười như không cười nói.
Tống Văn và Mạnh Hoán lười nghe họ cãi nhau, bọn họ nhanh chóng đuổi theo Lê Viện.
Lê Viện đi về nhà họ Tịch, vừa đến cửa, đã đụng phải người đang mở cửa.
“A…”
Mạnh Hoán ở phía sau vội đỡ lấy cô mới không để cô ngã.
“Hiểu Vũ.”
Một giọng nói vui mừng vang lên, Lê Viện bị một người khác ôm vào trong ngực.
“Em còn sống ư, thật tốt quá.”