Trước khi vào căn cứ cần phải quan sát 24 giờ, máy dụng cụ ở ngay cửa, chỉ cần đi qua cái máy đó là có thể biết xem có virus tang thi ở trên người hay không.
Lê Viện nhìn thoáng qua Mạnh Hoán. Sau một lúc lâu, làm bộ lấy một chai nước từ trong ngực ra, thật ra là lấy từ hệ thống.
“Uống đi.”
Mạnh Hoán nhận lấy rồi uống.
Tiểu đội của La Ngọc Thần chỉ còn có ba người còn sống, giờ bọn họ chỉ muốn cách xa La Ngọc Thần thôi, bởi vì La Ngọc Thần đã đắc tội với người phụ nữ bạch liên hoa Nguyễn Thu kia.
“Tịch tiểu thư, Nguyễn Thu giờ có Trịnh thiếu gia làm chỗ dựa, ngay cả Thiệu quân trưởng và Tịch thị trưởng cũng không dám đối đầu với cô ta, cô ta lần trước muốn hại chết cô, lần này cô trở về, nhất định đừng xung đột chính diện với cô ta.” Một thành viên trong tiểu đội tốt bụng nhắc nhở Lê Viện.
“Cám ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận.” Lê Viện lần đầu tiên nghe nói tới Trịnh thiếu gia này, tin tức rất hữu dụng với cô.
La Ngọc Thần có nói lại đại khái quá trình hắn ta bị Nguyễn Thu hãm hại, nhưng cũng không nói Nguyễn Thu có chỗ dựa lớn, Trịnh công tử này… Hẳn là nam phụ của Nguyễn Thu trong nguyên tác. Hắn ta xuất thân từ chính quyền thế gia, dù ở mạt thế cũng có quyền thế rất lớn.
“Hiểu Vũ, lúc trước anh không biết người phụ nữ kia lại ác độc như vậy, không chỉ ác độc mà còn lả lơi ong bướm. Hiểu Vũ, anh biết sai rồi, em sẽ tha thứ cho anh đúng không? Anh chỉ mắc lỗi mà người đàn ông nào cũng phạm phải thôi, cho anh một cơ hội nhé, lần sau anh sẽ không như vậy nữa đâu, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Được rồi, La Ngọc Thần, có hợp thì cũng có tan! Chừa chút mặt mũi cho mình đi.” Lê Viện không biểu cảm nói: “Tôi cứu anh chỉ là vì tình nghĩa nhiều năm thôi, dù cho tình cạn thì tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu được, giờ anh an toàn rồi, đừng suy nghĩ việc khác nữa, từ lúc anh chọn Nguyễn Thu thì chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Hiểu Vũ, Nguyễn Thu muốn gϊếŧ anh, nếu em không bảo vệ anh, cô ta sẽ gϊếŧ anh mất.” La Ngọc Thần bắt lấy cánh tay Lê Viện.
Lê Viện cười lạnh trong lòng.
Xem đi! Đây mới là mục đích thật sự của hắn ta.
Dù thế nào thì người đàn ông này chỉ có bản thân thôi, nguyên chủ đúng là ngốc mà, vì một người đàn ông như vậy mà mất đi tất cả.
“Chỉ cần anh còn ở trong căn cứ, thì cô ta không dám làm gì đâu, nếu có đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thì đi chung với quân đội là được, còn nếu anh không yên tâm, thì rời khỏi căn cứ này đi.”
Vốn là nam nữ chính yêu nhau giờ lại biến thành kẻ thù, không phải nói họ có vầng sáng của vai chính sao? Giờ hai người đối đầu nhau, không biết vầng sáng của ai lớn hơn đây?
Chắc là Nguyễn Thu! Bên cạnh cô ta có đàn ông hậu thuẫn, lại còn có tùy thân không gian. Đúng rồi, tùy thân không gian…
Lê Viện dừng bước chân, lầm bầm lầu bầu: “Nguyễn Thu này đúng là lợi hại, chẳng thấy cô ta nỗ lực bao nhiêu mà lại tăng cấp nhanh như vậy, xem ra cô ta đúng là được trời ưu ái.”
Ánh mắt La Ngọc Thần sáng lên.
Nguyễn Thu có tùy thân không gian, bên trong không những có thể trồng trọt mà còn có thể tăng cấp, nếu mình có được không gian này thì tốt quá.
Không có không gian này, Nguyễn Thu có là gì chứ, sao đấu lại hắn ta? Mà không có không gian, tên Trịnh thiếu gia kia sẽ không còn hứng thú với cô ta nữa, vì có rất nhiều người đẹp hơn Nuyễn Thu, Trịnh thiếu gia kia có người đẹp nào mà không thấy qua chứ? Giờ hắn nhìn cô ta với con mắt khác, cũng chỉ là vì quan hệ lợi ích mà thôi.
“Cô còn sống ư?” Âm thanh bén nhọn từ đối diện truyền đến.
Nguyễn Thu trừng lớn đôi mắt, biểu cảm dữ tợn.