“Thiệu quân trưởng…” Ba Tịch gọi Thiệu Duẫn Loan lại. “Chỗ bác có một bình rượu ngon, tối nay cháu đến nhà bác uống vài chén nhé?”
Thiệu Duẫn Loan gật đầu: “Được.”
“Hai vị thân thiết quá nhỉ.” Nguyễn Thu đi ra, cười tủm tỉm nói, rồi lại quay sang Thiệu Duẫn Loan: “Anh trai, hôm nay là sinh nhật của em, anh không về ạ? Ba mẹ và anh Trịnh tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho em á, tất cả các dị năng giả đều sẽ đến.”
Thiệu Duẫn Loan lạnh nhạt nói: “Tôi không phải anh trai cô, đừng có nhận thân thích bừa bãi.”
“Anh trai, anh không thể vì bất đồng ý kiến với anh Trịnh mà trút giận nên cô gái như em chứ?” Nguyễn Thu nũng nịu.
“Nguyễn tiểu thư, có một chuyện tôi muốn hỏi cô.” Ba Tịch nghiêm túc nhìn cô ta. “Nghe nói con gái tôi mất tích có liên quan đến cô có phải không?”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thu biến mất.
“Bác Tịch, bác nghe ai nói vậy? Những lời đó đều là vô căn cứ, cô Tịch là cô giáo của cháu, cháu rất kính trọng cô ấy.”
“Vậy việc toàn bộ tiểu đội của La Ngọc Thần mất tích là sao?” Ba Tịch lại hỏi. “Mấy ngày hôm trước các người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tiểu đội của La Ngọc Thần không có trở về. Có người tận mắt nhìn thấy cô dẫn bọn La Ngọc Thần tới chỗ đàn tang thi, Nguyễn tiểu thư, chẳng lẽ đây cũng là lời nói vô căn cứ sao?”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Thu lại nở nụ cười. “Thầy La là thầy giáo của cháu, nếu thật sự gặp nguy hiểm, cháu sẽ bảo vệ thầy ấy.”
“Nguyễn tiểu thư, nếu tôi điều tra ra được những việc này có liên quan tới cô, thì cho dù cô có chỗ dự là Trịnh thiếu gia, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Bác Tịch, bác chỉ cần lo điều tra là được rồi, cháu không sai nên không sợ, không để bụng chuyện này đâu.” Nguyễn Thu nói xong, lại nói với Thiệu Duẫn Loan: “Anh trai, em vẫn hy vọng anh có thể tham gia bữa tiệc của em, nếu anh không tới, em sẽ thất vọng lắm.”
Nếu Lê Viện ở chỗ này, nhất định sẽ biết "Trịnh thiếu gia" từ miệng ba Tịch chính là nam phụ của Nguyễn Thu.
Trong nguyên tác, Nguyễn Thu dây dưa với nhiều người đàn ông, Thiệu Duẫn Loan cũng nằm trong số đó, nhưng cốt truyện hiện tại đã hoàn toàn trật đường ray.
“Hiểu Vũ, tại sao lại cứu hắn?” Tống Văn không vui nhìn người đàn ông đối diện đang thâm tình ngắm Lê Viện.
Lê Viện ngồi ở ghế phụ, nhẹ nhàng nói: “Tiện tay.”
“Hiểu Vũ…” La Ngọc Thần thâm tình gọi tên Lê Viện. “Em không sao thì thật tốt quá, mấy ngày nay, đêm nào anh cũng nhớ em.”
“Câm miệng!” Người đàn ông lái xe lạnh như băng nói: “Ồn ào.”
Lê Viện buồn cười nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Thằng nhóc này đã thay đổi rất nhiều, tính cách dữ dằn hơn, trước kia cậu ấy là một chàng thanh niên trong sáng, giờ lại trở nên lạnh như băng.
Nhưng cũng đừng yêu cầu quá cao với cậu ấy, dù sao thì người ta cũng từ tang thi biến về thành người, cậu ấy nói rõ được ý của bản thân như bây giờ là rất tốt rồi.
Chỉ là đôi mắt kia có chút gian ác, cậu ấy có thể tự do biến ảo nhan sắc.
“Em Mạnh Hoán này, thầy chính là thầy giáo của em đấy, em dám nói như vậy với thầy giáo à?” La Ngọc Thần không nhịn được dạy bảo.
Tống Văn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Tên đàn ông thối này chắc không biết mình đang đắc tội với ai đâu? Đây chính là Boss lớn có thể điều khiển ngàn vạn quân tang thi đấy, tuy không biết có phải là tang thi vương hay không, nhưng tang thi có thể biến thành con người, chắc sẽ không tìm ra tang thi thứ hai? Hoàn toàn xứng đáng ở vị trí NO.1 giới tang thi.
“Phía trước là căn cứ rồi, mọi người chuẩn bị xuống xe.”