Đầu To nhanh chóng muốn rút lại lời nói vừa rồi.
Tang thi tuy ít, nhưng lại không dễ chơi, chọn đại một con đường là gặp năm sáu tang thi cấp hai rồi. Tuy miễn cưỡng có thể chống đỡ được, nhưng đội ngũ bọn họ ai cũng chồng chất vết thương, dưới tình huống không có Lê Viện trị liệu cho bọn họ, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, chỉ sợ hôm nay toàn quân sẽ bị diệt mất.
Tả Hạo Lâm nhìn về phía Kiều Lăng Dương: “Nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì quá nguy hiểm, chúng ta đi tìm người, chứ không phải đi tìm cái chết.”
“Anh nói đúng, vậy chúng ta về trước đi! Đợi mọi người lành hẳn rồi lại đi tìm tiếp.”
Tống Văn nhíu mày: “Chờ lần sau chúng ta tới, chỉ sợ ngay cả thi thể chị Hiểu Vũ cũng tìm không thấy mất?”
“Vậy ý cậu là…” Thu Ly hỏi. “Muốn mọi người tiếp tục đi tìm à? Làm vậy tuy rất nghĩa khí, nhưng mạng sống của tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó đừng nói tới việc tìm Hiểu Vũ, có thoát chết khỏi vòng vây tang thi không mới là vấn đề.”
Tống Văn trầm mặc.
“Lên xe đi! Chúng ta trở về!”
Đầu To và đám người kia đương nhiên nghe theo Tả Hạo Lâm, Lâm Lâm và những nhân viên y tế khác đi theo Kiều Lăng Dương, cũng chỉ nghe hắn sai bảo.
Sau khi mọi người lên xe, Thu Ly hỏi: “Tống Văn đâu?”
Kiều Lăng Dương đang ở chỗ lái xe nhíu mày: “Có phải ở trên xe đội trưởng Tả rồi không?”
“Chắc vậy!” Thu Ly nghĩ, không nói thêm gì nữa.
Mọi người trở về căn cứ, khi từ trong xe xuống, Thu Ly cố ý ở lại xem đội ngũ hai bên, nhưng không thấy bóng dáng Tống Văn.
“Không xong rồi, tên nhóc Tống Văn kia sợ là một mình đi tìm Hiểu Vũ rồi, tình huống vừa nãy nguy hiểm như thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy, tên nhóc này thật sự không muốn sống nữa mà.”
Kiều Lăng Dương và Tả Hạo Lâm trầm mặc.
Bọn họ cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Tịch Hiểu Vũ, nhưng họ khác với Tống Văn, bọn họ biết suy tính nặng nhẹ.
“Các người về trước đi, tôi lái xe đi tìm cậu ta xem sao.” Tả Hạo Lâm nói.
“Cùng nhau đi!” Kiều Lăng Dương mở miệng.
“Tả đội trưởng, Kiều đội trưởng, Thiệu quân trưởng tìm hai vị.” Một sĩ binh chạy tới truyền lời.
“Có chuyện gì à?” Kiều Lăng Dương nói: “Chúng tôi đang định ra ngoài tìm đồng đội bị mất tích.”
“Kiều đội trưởng, tôi chỉ là một binh lính bình thường thôi, rất nhiều cơ mật trong căn cứ chỉ có những người cấp cao như các vị mới có thể biết được. Nếu có chuyện gì xin ngài hãy tự nói với Thiệu quân trưởng!”
Bên ngoài căn cứ, hai tang thi đưa Tống Văn tới một biệt thự thần bí.
Lê Viện đang ăn cơm lấy từ trong hệ thống, thấy hai tang thi đưa một tên nhóc xấu xí vào thì nhíu mày.
“Các ngươi không định ăn hắn ở chỗ này đấy chứ?”
“Hiểu Vũ.” Tống Văn nhìn thấy Lê Viện, kích động nói: “Chị không chết, tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!”
Lê Viện nghe thấy âm thanh của Tống Văn thì đánh giá cậu: “Tên nhóc này, sao lại biến mình thành thế này? Ha ha ha…”
“Chị còn cười.” Tống Văn thấy thế, ấm ức cực kỳ. “Em vì đi tìm chị, thiếu chút nữa đã bị tang thi ăn rồi, chị còn cười được nữa! Đồ phụ nữ không có lương tâm.”
“Chẳng phải tụi nó chưa có ăn em sao?” Lê Viện buông đũa, nói với hai tang thi: “Các ngươi bắt nó làm gì? Buông ra đi.”
Hai tang thi rất nghe lời buông Tống Văn ra.
Tống Văn nhìn mà ngây người.
“Tụi nó sao nghe lời chị vậy?”
“Nhanh thôi em cũng có thể chỉ huy tụi nó.” Lê Viện nói: “Được rồi, mau đi tắm đi, có gì muốn hỏi thì đợi lát chị sẽ nói cho em.”