Mạnh Hoán nắm lấy cánh tay Lê Viện, kéo cô về phía trước cửa sổ.
Lê Viện nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoại trừ đám tang thi rậm rạp như cô, thì không thấy gì khác.
“Em muốn tôi nhìn cái gì? Ngoài tang thi, tôi còn thấy cái gì khác đâu.”
Mạnh Hoán vẫn nắm lấy tay cô, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
“Em muốn… tôi ở lại với em à?”
Mạnh Hoán chớp mắt một cái.
“…”
Lê Viện xoa cái trán.
“Mạnh Hoán, dù giờ em biến thành tang thi, nhưng tôi vẫn xem em là bạn. Chỉ là… Tôi còn có việc khác cần phải hoàn thành, không thể nào ở lại với em được.”
Mạnh Hoán phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ánh mắt của cậu ấy đầy sự ưu thương.
“Tôi hiểu mà, những tang thi khác đều không có ý thức, nhưng em lại có ký ức trước kia, ở trong hoàn cảnh như vậy, em muốn có một người ở bên cạnh, nhưng chỉ có một mình tôi là con người trong đàn tang thi kia, với tôi mà nói nó quá tàn nhẫn. Việc hiện tại em cần phải làm là tăng cấp, tang thi cấp càng cao sẽ càng giống con người, mà không chừng có một ngày em còn có thể trở thành con người thật sự.”
Trong mắt Mạnh Hoán hiện lên sự hoang mang, nhưng rất nhanh sự hoang mang này không còn nữa.
Cậu ấy vẫn nhìn cô, ánh mắt bất chấp.
Lê Viện không còn cách nào.
“Được rồi, tôi sẽ ở bên em mấy ngày, mấy ngày này tôi sẽ giúp em tăng cấp. Chỉ là em có thể tăng cấp tới cỡ nào phải xem chính bản thân em.”
Trong căn cứ, vẻ mặt La Ngọc Thần đau thương nói về sự "bất hạnh" của Lê Viện. Sau khi nói xong, hắn ta quỳ gối trước mặt ba Tịch, đau khổ nói: “Bác trai, tuy Hiểu Vũ không còn nữa, nhưng trong mắt con, cô ấy vĩnh viễn là vợ của con. Hiểu Vũ không thể báo hiếu cho bác, con sẽ thay cô ấy làm.”
“Cậu tận mắt nhìn thấy em gái tôi chết à? Không nhìn thấy thi thể của con bé, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, cậu ở chỗ này trù ẻo em gái tôi à.” Tịch Viêm Hi lạnh lùng nói. “Còn nữa, ba tôi chỉ có một đứa con trai là tôi, không cần cậu phải tới giả mù sa mưa? Cút đi! Đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi.”
“Anh, có phải anh hiểu lầm em không? Trước kia anh chưa bao giờ nói chuyện với em như vậy.” La Ngọc Thần nức nở nói: “Hiểu Vũ gặp chuyện như vậy, tụi em cũng rất đau khổ, đặc biệt là em, em yêu Hiểu Vũ biết bao nhiêu, các anh biết rõ nhất mà.”
“Được rồi, cậu đã đưa tin tức về cho chúng tôi, về sau chuyện của con gái tôi không còn liên quan gì đến cậu nữa, cậu tự lo cho bản thân mình đi!” Ba Tịch lạnh nhạt nói.
“Bác trai…”
Ba Tịch không để ý tới La Ngọc Thần nữa, rời đi với Tịch Viêm Hi, chỉ là bóng dáng ông trông già nua đi rất nhiều.
“Ba, con sẽ tìm được em gái.”
“Đừng mạo hiểm, nếu em con có thể trở về thì không cần con đi tìm con bé, con bé sẽ tự trở về được. Nếu không về được, thì có phái bao nhiêu người tìm cũng không được.”
“Chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ mặc em gái sao?”
“Cha có linh cảm, con bé chưa chết đâu.”
Tin Lê Viện mất tích truyền tới tai đám người Kiều Lăng Dương, Tả Hạo Lâm và Thu Ly. Mấy người lập tức mang theo tiểu đội ra khỏi thành tìm kiếm cô, vốn họ nhìn nhau không thấy thuận mắt, mà giờ đây lại đoàn kết lạ thường.
“Đây chính là nơi cô ấy bị bắt đi.” Thu Ly nói: “Tôi thấy chỗ này tử khí rất nồng, ít nhất cũng chứng minh nơi này từng xuất hiện tang thi cấp cao.”
“Anh có thể theo hơi thở này tìm được tang thi cấp cao không?” Tả Hạo Lâm hỏi.
“Để tôi thử đã.” Thu Ly nói xong, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
“Nơi này rất kỳ lạ.” Đầu To nói: “Đại ca, nơi này hình như ít tang thi quá nhỉ?”