La Ngọc Thần thấy Lê Viện bị tang thi bắt đi, do dự một chút, vẫn không đuổi theo.
Lúc này có người lái xe qua đây, những người may mắn còn sống vội vàng chui vào, dù xe chỉ có năm chỗ, nhưng cố chui vào mười người.
Khi xe đi, những người may mắn sống sót thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó họ lại nghĩ đến Lê Viện và Nguyễn Thu.
"Nguyễn Thu trốn trong không gian rồi, cô ta chắc đang hận chúng ta lắm, về sau không biết còn làm đồng đội được không?"
"Tôi đoán không gian của Nguyễn Thu chính là tùy thân không gian trong truyền thuyết. Mẹ nó chúng ta là đồng đội mà lại giấu diếm kỹ như vậy, với lại vừa nãy mấy người không nhận ra à? Vừa rồi miệng cô ta nói cứu Hiểu Vũ, nhưng lại chĩa súng về phía cô ấy, nếu không phải Hiểu Vũ may mắn thì đã chết dưới súng của cô ta rồi."
"Dù Hiểu Vũ không chết ở dưới súng của cô ta, thì cũng chết ở trong tay tang thi, vậy thì thà chết ở dưới súng của cô ta cho rồi."
La Ngọc Thần ngồi ở ghế phụ, hắn ta không nói gì, cũng không biết hắn ta đang suy nghĩ gì.
"Đội trưởng, chúng ta nên nói thế nào với người nhà Hiểu Vũ đây? Nhà cô ấy là cấp cao trong căn cứ đấy."
"Người không phải do chúng ta gϊếŧ, ở nơi mạt thế này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, không chừng ngày mai chúng ta sẽ chết trong tay tang thi đấy, nói gì mà nói?"
"Đúng vậy, đội trưởng nói đúng, nếu họ có hỏi thì cứ nói lạc mất cô ấy trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cái khác thì cứ nói không biết. Đừng có mà nói chúng ta trơ mắt nhìn cô ấy bị tang thi bắt đi đấy, bằng không dù không phải chúng ta gϊếŧ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu."
Bây giờ Lê Viện có chút buồn bực.
Sau khi cô bị Mạnh Hoán bắt đi, vốn cho rằng sẽ có một cuộc chiến kịch liệt, kết quả Mạnh Hoán ngay cả một đầu ngón tay cũng không chạm vào cô.
Giờ cô bị nhốt trong một căn phòng, bên ngoài tất cả đều là tang thi, dù cô có ở chỗ này la to, thì những tang thi đó cũng không để ý tới cô, hoàn toàn coi cô là người trong suốt.
Thật là nhàm chán, Lê Viện xem giao diện trên hệ thống, trên giao diện có không ít thứ tốt, nhưng cần tiêu tốn lượng lớn tích phân. Ở thế giới này cô kiếm được rất nhiều tích phân, nhưng đồ cần mua cũng không ít, cứ tính như vậy thì cũng không còn bao nhiêu tích phân hết.
Kẽo kẹt! Cửa mở ra, Mạnh Hoán đi vào.
Lê Viện ngơ ngác nhìn Mạnh Hoán trước mặt.
Cậu ấy thay một bộ quần áo, hơn nữa trên người có vết nước, rõ ràng mới vừa tắm xong.
Mà đây không phải trọng tâm.
Trọng tâm là tang thi biết tắm rửa à?
Nếu mỗi tang thi đều thông minh và sạch sẽ như hắn, thì còn cần gì nhân loại?
"Mạnh Hoán?" Lê Viện gọi cậu ấy. "Em còn nhận ra tôi không?"
Mạnh Hoán nhẹ nhàng nhìn cô.
Tang thi không được linh hoạt như con người, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ. Có lẽ cậu ấy đang suy nghĩ gì đó trong lòng, nhưng lại không biểu đạt ra được.
"Vậy đi! Tôi hỏi em đáp, đúng thì chớp mắt một cái, không đúng thì chớp mắt hai cái. Câu đầu tiên, em có thể nghe hiểu lời tôi nói không?"
Lê Viện nhìn Mạnh Hoán, cậu ấy chớp mắt một cái.
"Em vẫn là con người à?"
Mạnh Hoán chớp mắt hai cái.
"Tại sao em lại bắt tôi? Muốn ăn tôi à?"
Chớp mắt hai cái.
Lê Viện cố ý hỏi hai vấn đề có đáp án phủ định, chỉ để muốn biết Mạnh Hoán có thực sự hiểu ý của cô hay không, giờ cô đã xác định Mạnh Hoán có ý thức.
Nếu đã xác định vấn đề này, thì không cần phải dò xét nữa.
"Em biến thành tang thi nhưng vẫn còn ý thức, có phải không?"
Chớp mắt một cái.
"Những tang thi bên ngoài nghe lời em, em là tang thi cấp cao có phải không?"
Chớp mắt một cái.
"Tôi có thể giúp em gì đây?" Lê Viện than nhẹ. "Tuy tôi từng cứu hai dị năng giả bị tang thi cắn, nhưng lúc ấy bọn họ chưa biến thành tang thi. Tôi nhìn thế này thì chắc em cũng bị biến dị một thời gian rồi nhỉ, sao tôi có thể giúp em đây."