La Ngọc Thần cảm động nhìn Nguyễn Thu.
Hắn ta đột nhiên có một ý nghĩ: Có lẽ mình đã hiểu lầm cô ấy.
Khi cô ấy đi theo mình vẫn là một cô gái nhỏ ngây thơ. Từ đó tới giờ, cô ấy luôn coi hắn ta là trung tâm, làm chuyện gì cũng đều bận tâm đến tâm tình của hắn ta trước.
Vì sao lại tổn thương cô ấy chứ? Cô ấy không làm sai gì cả, chỉ là yêu hắn ta thôi.
“Quá nguy hiểm.” La Ngọc Thần mở miệng. “Nếu em bị thương, anh cũng không đành lòng.”
“Không sao hết.” Nguyễn Thu đỏ mắt. “Chỉ cần anh đừng hận em, oán em, thì có kêu em làm gì cũng được cả. Em biết anh thật sự yêu cô Tịch, chỉ hy vọng sau khi em chết, cô Tịch sẽ tha thứ cho anh, em chúc anh và cô Tịch tình cảm lâu dài, cùng nhau bạc đầu đến già.”
“Tiểu Thu!” La Ngọc Thần muốn kéo Nguyễn Thu, lại thấy cô ta chạy về phía Lê Viện. “Tiểu Thu!!”
Ở góc độ La Ngọc Thần không thấy, sắc mặt Nguyễn Thu thể hiện sự chê cười.
Cô ta ngu vậy chắc? Tịch Hiểu Vũ chết đi thì mới tốt! Như vậy sẽ không phá cô ta nữa, hôm nay chính là một cơ hội tốt để có thể hoàn toàn diệt trừ Tịch Hiểu Vũ.
Nguyễn Thu làm như vậy đương nhiên không phải là thật sự muốn cứu Tịch Hiểu Vũ, cũng không phải chán sống muốn đi tự sát, mà là ỷ vào bản thân có tùy thân không gian, vào thời khắc mấu chốt có thể trốn vào trong không gian, cho nên cô ta muốn xông tới giải quyết Tịch Hiểu Vũ.
Lê Viện bị Mạnh Hoán bắt được, nhưng cô phát hiện Mạnh Hoán không có ý định đánh cô. Lúc này nghe thấy âm thanh của La Ngọc Thần, quay đầu nhìn lại gặp được ánh mắt tối tăm và nụ cười ác độc của Nguyễn Thu, ngay lập tức cô sinh ra cảm giác nguy hiểm.
“Cô Tịch, em tới cứu cô đây.” Nguyễn Thu kêu lên rồi lấy một khẩu súng lục ra nhắm ngay Lê Viện.
Đúng vậy! Họng súng nhắm ngay Lê Viện, chứ không phải là tang thi Mạnh Hoán.
Lê Viện cũng không ngu, sao mà không biết ý đồ của Nguyễn Thu được chứ? Cô chê cười nhìn cô ta: “Em Tiểu Thu này, cầm cho chắc khẩu súng vào đấy, đừng nhắm sai phương hướng.”
Mạnh Hoán nhìn về phía Nguyễn Thu, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Nguyễn Thu, trái tim như bị một đôi tay vô hình nắm lấy, cảm giác cực kỳ đau đớn.
Phanh! Một viên đạn từ họng súng bắn ra.
Mạnh Hoán ôm lấy Lê Viện nằm xuống, viên đạn xẹt qua.
Ngay sau đó, Nguyễn Thu lại bắn ra viên đạn thứ hai, viên đạn thứ ba…
Liên tục bắn ra mấy viên đạn, cho đến khi bắn hết, lúc này mới ngừng lại.
Nguyễn Thu nhìn thấy tang thi kia kéo Tịch Hiểu Vũ thoát khỏi đạn bắn.
Đây là tang thi à?
Tang thi không phải vừa dơ vừa xấu ư? Sao tang thi này không chỉ vừa thông minh, mà còn đẹp trai vậy, hình như cô ta đã gặp qua ở đâu rồi.
Nguyễn Thu là học sinh của La Ngọc Thần, còn Mạnh Hoán là học sinh của Tịch Hiểu Vũ, hai người đều là nhân vật phong vân trong trường học, chỉ là bây giờ Mạnh Hoán biến thành tang thi, nên khí chất khác hoàn toàn, còn Nguyễn Thu trải qua thời gian dài ở mạt thế, có quên Mạnh Hoán cũng là bình thường.
Rống! Rống!
Nguyễn Thu bị đàn tang thi vây quanh.
Sắc mặt cô ta khó coi, nhìn về phía La Ngọc Thần cách đó không xa: “Thần…”
Ánh mắt La Ngọc Thần lóe lên, nói: “Tiểu Thu, em gắng gượng trong chốc lát, tụi anh sẽ tới cứu em.”
Trái tim Nguyễn Thu như đóng băng.
Tang thi sắp bắt được cô ta rồi, lúc này còn kêu cô ta gắng gượng trong chốc lát, vậy không phải là muốn cô ta chờ chết à?
Đây là người đàn ông cô ta thích nhiều năm đấy ư, thì ra lúc sống chết mới phát hiện, hắn ta không xứng với cô ta.
“A! Sao lại không thấy Nguyễn Thu nữa rồi?”
“Chẳng lẽ bị tang thi ăn ư?”
“Không thể nào, đôi mắt của tôi còn không chớp lấy một cái, cô ta cứ như vậy mà biến mất. Chẳng lẽ… không gian của cô ta có thể chứa người sao?”