7 giờ sáng, mọi người tập hợp đi về căn cứ.
Sắc mặt La Ngọc Thần khó coi, khi nhìn thấy Lê Viện, càng không dám tiến lên tìm phiền phức.
Đôi mắt Nguyễn Thu sưng đỏ, nhưng lần này không có người nào đồng tình với cô ta, ngay cả những người đàn ông ngày thường rất thương hương tiếc ngọc, cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Hiểu Vũ, cô thật sự sẽ rời tiểu đội của chúng ta sao?”
“Không rời đi không được sao?”
“Không được.”
Trên đường về, người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Lê Viện lấy lòng nói, Lê Viện nhắm mắt lại, không chút do dự từ chối.
“Thật không nghĩ rằng Nguyễn Thu là loại người này, cô là học sinh của hai người, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Trước kia chưa từng gặp cô, chúng tôi không biết họ là kiểu quan hệ đấy ấy, còn tưởng là đôi bên thích nhau nữa chứ, ỷ vào có chút nhan sắc là đi quyến rũ đàn ông, ngay cả chúng tôi cũng bị dáng vẻ của cô ta lừa.”
Lê Viện không đáp lại, người phụ nữ bên cạnh thấy cô xa cách, có chút xấu hổ.
“Hiểu Vũ, người phụ nữ như vậy chúng tôi không thèm làm bạn, không thì, cô dẫn tôi đi nhé! Dù cô đi đâu, tôi đều sẽ làm trợ thủ cho cô.”
Lê Viện mở to mắt, liếc nhìn cô ta một cái: “Bây giờ tôi không muốn thấy bất cứ người nào liên quan tới La Ngọc Thần.”
“Chúng tôi chỉ chung tổ đội thôi, cũng không có thân thiết gì.”
“Không được.”
Người phụ nữ kia thấy Lê Viện lại không để ý tới cô ta, bĩu môi, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
Dữ cái gì mà dữ? Đàn ông của mình còn bị cướp mất, có tư cách gì mà dữ? Đáng đời bị người ta cạy góc tường.
“Không xong rồi, phía trước lại có tang thi.” Thanh niên lái xe nói: “Bên đội trưởng đã bị tang thi vây quanh rồi, chị Hiểu Vũ, phải làm sao bây giờ?”
Lê Viện mở cửa xe, cầm lấy roi đi ra ngoài.
Mỗi một lần quất roi, đầu tang thi vỡ tung.
“Tang thi tới! Chạy mau! Có tang thi cấp cao!”
Lê Viện đã nhận ra nguy hiểm.
Đang định xoay người, liền thấy có một móng vuốt bắt lấy bả vai cô.
“A!! Chị Hiểu Vũ!!” Có người kêu to. “Phía sau chị có tang thi.”
Mắt Lê Viện trợn trắng.
Cô cũng biết là có tang thi.
Móng vuốt của bộ xương khô đặt trên vai cô chẳng lẽ là của người bình thường chắc?
Nhưng tự nhiên cô không nhúc nhích được.
Dị năng của tang thi này vậy mà lại là thuật định thân.
Chết tiệt! Lần này chết chắc rồi!
Chẳng lẽ nhiệm vụ của cô sẽ phải kết thúc sao?
Lê Viện cho rằng tang thi sẽ ăn cô, nhưng cô lại thấy một gương mặt anh tuấn.
“Mạnh… Mạnh… Hoán?”
Cái quỷ gì vậy? Sao lại là Mạnh Hoán?
Mạnh Hoán biến thành tang thi rồi sao?
Dù thằng nhóc này có biến thành tang thi, thì cũng là tang thi đẹp trai nhất trong đám.
Khoan đã, giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung.
Mạnh Hoán nhìn Lê Viện, đôi mắt đen như mực dính chặt trên người cô, như đang tự hỏi cái gì.
“Mạnh Hoán, em còn nhớ rõ tôi chứ?”
Mạnh Hoán bị biến thành tang thi đương nhiên không thể đáp lại cô.
“Chị Hiểu Vũ…” Có người kêu to. “Làm sao bây giờ…”
“Ở trong tay tang thi, thì còn sao được chứ? Chúng ta cũng thương mà không giúp gì được.” Người bên cạnh nói với giọng kỳ lạ.
“Đội trưởng, anh không phải muốn Tịch tiểu thư tha thứ cho mình sao? Lúc này nếu cứu cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất cảm động.” Có người cười như không cười nhìn La Ngọc Thần.
“Tôi sẽ đi cứu cô ấy.” Nguyễn Thu nhìn La Ngọc Thần, ánh mắt thâm tình: “Tôi có lỗi với cô Tịch, để đền bù cho cô ấy, tôi bằng lòng trao đổi với cô ấy, đổi bản thân để cô ấy trở về. Nhưng, tôi không hối hận việc mình đã làm, nếu tôi sai, thì sai lầm duy nhất của tôi chính là đã xuất hiện quá muộn, không thể gặp được anh sớm hơn một chút.”