La Ngọc Thần chịu ảnh hưởng của thuốc kíƈɦ ɖụƈ đã sớm quên bản thân tới đây để làm gì.
Thân thể hắn ta làm theo bản năng, cộng thêm sự chủ động của Nguyễn Thu, cả người trở nên hấp tấp.
“Cửa chưa đóng, cửa…” Nguyễn Thu thấy La Ngọc Thần kích động như vậy thì có chút kinh ngạc. Nhưng không lâu sau cô ta lại khiêu khích nhìn thoáng qua phòng kế bên.
Tịch Hiểu Vũ ở ngay bên cạnh, cô ta đột nhiên cảm thấy hưng phấn như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, người phụ nữ kia ngày thường không phải mạnh mẽ lắm sao? Còn không quản được người đàn ông của mình nữa là.
Nghĩ đến đây, cô ta cố ý kêu to hơn.
Phòng bên cạnh, Lê Viện đang lười biếng dựa vào sô pha, ăn trái cây tươi mới mua từ hệ thống, nghe thấy giọng ra vẻ của Nguyễn Thu, cô nở nụ cười xấu xa.
“Hệ thống, nếu Nguyễn Thu đã thích bị người khác nhìn trộm như vậy, thì để cô ta thỏa mãn đi, tao tin mày nhất định có cách để cả biệt thự nghe thấy tiếng rên trên giường của cô ta.”
Hệ thống hiếm khi mà đáp lại Lê Viện: “Đây là biệt thự xa hoa, chủ nhân trước của nó rất có tiền, nên thiết bị ở đây cao cấp lắm. Chỉ cần cô tiêu một trăm tích phân, tôi sẽ phát sóng hình ảnh trực tiếp tại hiện trường của Nguyễn Thu và La Ngọc Thần, để tất cả mọi người trong biệt thự thưởng thức cảnh "xếp hình" của bọn họ.”
“Thành giao.”
Một trăm tích phân thì sao chứ? Gϊếŧ tang thi là có thể đổi tích phân rồi, nên cô ở thế giới này kiếm được nhiều tích phân hơn so với mấy thế giới khác. Đây cũng là nguyên nhân để trấn an Lê Viện ở lại thế giới này, chứ không với tính cách của cô, một nơi nguy hiểm như mạt thế, nơi nơi đều là tang thi khiến cô buồn nôn ăn không ngon, cô sẽ bỏ chạy ngay lập tức ấy?
Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Viện ngủ đủ giấc rồi mới rời giường, vừa mở cửa đã thấy La Ngọc Thần đi ra từ phòng Nguyễn Thu, nhìn có vẻ ảo não. Khi nhìn thấy Lê Viện, sự ảo não biến thành hoảng sợ.
“Hiểu Vũ… Hiểu Vũ…”
“Đây là câu trả lời của anh à, tôi biết rồi.” Lê Viện lạnh nhạt nhìn hắn ta. “Tôi chúc hai người hạnh phúc.”
“Không phải vậy đâu, Hiểu Vũ, em nghe anh giải thích đã.” La Ngọc Thần khẩn trương nhìn cô.
Nguyễn Thu đi ra thấy La Ngọc Thần và Lê Viện, vẻ mặt thẹn thùng.
“Thần, anh đã nói rõ với cô Tịch chưa?”
Trong mắt La Ngọc Thần hiện lên vẻ chán ghét.
Trước kia hắn ta cảm thấy Nguyễn Thu thông minh đáng yêu lại hiểu chuyện, giờ mới phát hiện cô ta là một người phụ nữ tâm cơ. Hắn ta rõ ràng đã đồng ý với Hiểu Vũ tới đây để nói rõ ràng rồi mà, sao lại ngủ trên giường cô ta rồi? Nếu cô ta mà không làm gì, có đánh chết hắn ta cũng không tin.
Toàn bộ biệt thự yên tĩnh không một tiếng động, những người khác còn chưa ra khỏi phòng, nhưng Lê Viện biết bọn họ đã thưởng thức cảnh đông cung suốt cả một đêm, lúc này chắc đang chú ý diễn biến tiếp theo đây.
“Sau khi làm xong nhiệm vụ này thì chúng ta hãy tách ra đi! Nếu đây là sự lựa chọn của anh, vậy tôi tôn trọng anh.” Lê Viện nói, lạnh nhạt đi xuống lầu. “Chỉ là từ hôm nay trở đi, tôi và anh không còn là quan hệ người yêu nữa, hôn ước của chúng ta cũng chính thức hủy bỏ, giờ là mạt thế nên cũng không cần nhiều hình thức đâu.”
“Hiểu Vũ, tình cảm nhiều năm của chúng ta, em thật sự nhẫn tâm sao?” La Ngọc Thần nghe thấy Lê Viện nói như vậy thì không chấp nhận được.
“Anh nếu thật sự để ý đến tình cảm của chúng ta thì sẽ làm chuyện đó sao? Nếu đã không thèm để ý, thì hà tất phải nói nhiều?”
Lê Viện nói xong, vẻ mặt chán ghét nhìn hai người.
“Nhưng hai người cũng xứng đôi thật đấy, buổi biểu diễn xuất sắc đêm qua hẳn là có rất nhiều người thấy rồi, thật ngại giùm các người.”
La Ngọc Thần có cảm giác không ổn.
“Nghĩa là sao?”
“Ý trên mặt chữ, nếu anh không hiểu thì có thể hỏi những người khác một chút.” Lê Viện đẩy tay hắn ta ra. “Xin nhường một chút, cảm ơn.”