Lê Viện chần chờ một chút mới nghiêng người cho hắn ta vào.
“Anh biết Hiểu Vũ đau lòng, không muốn anh buồn nhất mà.”
La Ngọc Thần đi vào, thấy Lê Viện không đóng cửa thì cưng chiều nhìn cô: “Đóng cửa đi em! Chẳng lẽ em sợ anh ăn em à?”
Khóe miệng Lê Viện giương lên, cười như không cười: “Ai ăn ai còn không biết đâu!”
La Ngọc Thần liếm môi: “Vậy à? Anh rất chờ mong đấy! Nếu là Hiểu Vũ thì dù thế nào anh cũng ok. Tình cảm của chúng ta nhiều năm vậy rồi, từ đại học đến khi đi làm, nếu mạt thế không xuất hiện, chắc là ta đã kết hôn rồi ấy. Có đôi khi anh cảm thấy thật ghét mạt thế này.”
Lê Viện cười không đáp lại.
“Trời có chút lạnh, tôi đi mặc thêm áo.”
Ngay lúc Lê Viện xoay người, La Ngọc Thần mở rượu vang đỏ ra.
Lê Viện đưa lưng về phía La Ngọc Thần, trước mặt cô có gương, nên có thể nhìn thấy rõ La Ngọc Thần đang làm gì.
La Ngọc Thần lấy ra một viên thuốc, sau đó bỏ vào một cái ly trong đó.
“Vừa rồi anh nói tâm trạng không tốt, sao vậy?” Lê Viện canh thời gian xoay người, đi qua chỗ La Ngọc Thần.
La Ngọc Thần rất tự nhiên đưa cô ly rượu vang đỏ: “Uống ly rượu vang đỏ cho ấm người trước nhé.”
Lê Viện nhíu mày: “Ngày mai còn phải gϊếŧ tang thi mà, sao có thể uống rượu được? Anh uống đi! Tửu lượng của tôi không tốt lắm.”
La Ngọc Thần thấy cô không uống, biểu cảm có chút cứng đờ. Nhưng hắn ta rất nhanh khôi phục như thường, nhét ly rượu vang đỏ vào tay cô.
“Chỉ uống một ly thôi mà, em sẽ không say đâu. Với lại có phải là anh chưa thấy dáng vẻ Hiểu Vũ khi say bao giờ đâu, lúc đó em còn đẹp hơn hoa nữa. Cả ngày nhìn những con tang thi xấu xí cái đó, giờ mới được nghỉ ngơi, Hiểu Vũ không để anh thưởng thức sắc đẹp một chút để rửa sạch đôi mắt sao?”
“Miệng lưỡi trơn tru, bình thường anh nói vậy với học sinh nữ của anh à? Khó trách con bé chung tình với anh thế.” Lê Viện nhận lấy, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ.
La Ngọc Thần thấy cô nhận, im lặng thở dài một hơi.
“Hiểu Vũ ghen à?”
“Ai mà rảnh ăn dấm của anh?”
“Hiểu Vũ ghen rồi.” La Ngọc Thần bỡn cợt nắm lấy tay cô, vuốt bàn tay mịn màng của cô. “Lâu rồi không ở bên Hiểu Vũ, chẳng phải lúc nãy anh đã nói tâm trạng anh hôm nay không tốt sao? Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là anh cảm thấy mình vô dụng, không thể cho Hiểu Vũ một cuộc sống bình yên được, những năm gần đây, mong ước lớn nhất của anh chính là được cưới Hiểu Vũ làm vợ, chúng ta sẽ sinh một đứa trẻ đáng yêu, sống cuộc sống hạnh phúc. Hiện giờ trở thành vậy rồi, không biết khi nào mới có thể để Hiểu Vũ sống một cuộc sống yên bình được. Là đàn ông, anh cảm thấy mình rất vô dụng.”
“Ừ.” Lê Viện lười biếng đáp lại, không có hứng thú.
“Sao em lại không uống?” La Ngọc Thần giơ ly rượu lên. “Chúng ta ở mạt thế khó khăn lắm mới uống được một ly đấy?”
Lê Viện giơ ly rượu, để lên môi đỏ của mình.
La Ngọc Thần uống một ngụm rượu, khẩn trương nhìn động tác của Lê Viện.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi mà hắn ta lại thấy thời gian trôi qua rất lâu. Khi thấy Lê Viện uống ly rượu trong tay, mắt hắn ta hiện lên sự vui mừng.
“Hiểu Vũ.” La Ngọc Thần bỏ cái ly xuống. “Chúng ta kết hôn có được không?”
Lê Viện thấy La Ngọc Thần muốn ôm cô thì tránh đi động tác của hắn ta.
Cô lười biếng dựa trước bàn, hai chân chéo nhau, thỉnh thoảng chân dài còn cọ xát với nhau.
Ngón tay giơ lên, từ giữa cổ trượt xuống dưới, xuống chỗ bầu vú.
“Hiểu Vũ, em thật đẹp.” Hô hấp La Ngọc Thần dồn dập. “Anh thực sự rất hạnh phúc khi có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy.”
La Ngọc Thần thò qua, hít một hơi thật sâu ở giữa cổ cô.
“Thơm quá đi.”