Ban đêm, mấy chiếc xe đi vào một khu biệt thự xa hoa.
Sau khi xe dừng lại, Lê Viện và đám người La Ngọc Thần đi vào bên trong.
“Trời tối rồi không kịp về căn cứ đâu, chỉ đành ở chỗ này một đêm vậy. Trước kia tụi anh từng ở chỗ này rồi, rất an toàn.” La Ngọc Thần giải thích với Lê Viện.
Lê Viện nhún vai: “Không sao, hôm nay tang thi khá khó đối phó, chúng ta còn sống đã là may mắn lắm rồi, vào thôi! Mệt quá rồi.”
La Ngọc Thần nhìn bóng dáng của Lê Viện, trong mắt hiện vẻ tà ác.
Ngày thường ở nhà họ Tịch, có cha Tịch mẹ Tịch và còn một người khó chơi là Tịch Viêm Hi nhìn chằm chằm, hắn ta không dám làm gì cô cả. Buổi tối hôm nay sẽ là một cơ hội tốt để chuyển biến quan hệ, chỉ cần có được thân thể của cô, còn sợ không chiếm được thứ khác sao? Phụ nữ một khi mất trinh, không phải là cái gì cũng nghe theo đàn ông à.
“Thần.” Nguyễn Thu đi tới. “Anh không có một chút cảm giác nào với em sao?”
La Ngọc Thần thấy Nguyễn Thu, nghĩ đến cảm giác tuyệt vời của hai người ở trên giường, lại thấy cô ta lộ ra biểu cảm ấm ức, hắn ta lập tức trở nên thâm tình.
“Tiểu Thu, chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, em là một cô gái tốt, nếu có thể, anh cũng không muốn có lỗi với em. Nhưng mà…”
“Em hiểu mà, anh và cô Tịch rất xứng đôi, chúc hai người hạnh phúc. Nếu… Nếu cô ấy không đem đến hạnh phúc cho anh, em sẽ chờ anh.”
Nguyễn Thu nói xong liền chạy đi, dáng vẻ như chịu đả kích.
La Ngọc Thần càng thêm đắc ý, hắn ta không chỉ có vị hôn thê xinh đẹp, mà còn có học sinh nữ xinh gái không cần danh phận chờ hắn ta, đây là ước mơ mà nhiều đàn ông nằm mơ cũng không có được?
“Đội trưởng, anh nếu không thích Tiểu Thu thì đừng dây dưa với cô ấy nữa, còn nếu thích cô ấy, anh nên cắt đứt với Tịch tiểu thư đi.” Trần Lan đã thấy hết cảnh vừa nãy, càng thêm bất mãn với La Ngọc Thần.
Trải qua mấy ngày quan sát, Tịch Hiểu Vũ không có tính cánh đại tiểu thư, cũng rất tốt với các thành viên khác. Nếu họ bị thương, cô sẽ lập tức trị liệu, đừng nói là những người khác, đến cô ấy còn sắp bị cảm động, nhưng Trần Lan cũng nhớ rõ công lao của Nguyễn Thu, nên không muốn Nguyễn Thu bị tổn thương.
“Bớt lo chuyện của người khác đi.” La Ngọc Thần không kiên nhẫn.
Biệt thự rất lớn, bọn họ không phải là lần đầu tiên tới nơi này, cho nên quen cửa quen nẻo tìm được phòng.
“Tôi và Hiểu Vũ ở chung một phòng, còn lại các người tự chia.” La Ngọc Thần nói.
“Tôi muốn ở một mình.” Lê Viện nhìn La Ngọc Thần. “Tôi bị khó ngủ, chỉ cần một chút động tĩnh cũng có thể dễ dàng tỉnh giấc, nếu tôi không được ngủ ngon, thì sợ sẽ ảnh hưởng đến phát huy ngày mai mất.”
“Vậy được rồi!” La Ngọc Thần không cam lòng, nhưng nghĩ đến cô ở một mình cũng có cơ hội, nên không còn mất mát nữa mà đồng ý. “Tiểu Thu, phát đồ ăn cho mọi người đi.”
Nguyễn Thu đáp: “Dạ.”
Lê Viện nhận bánh mì và sữa bò từ tay Nguyễn Thu, cô cười: “Cảm ơn, vậy tôi về phòng trước nhé, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Lê Viện mới vừa vào phòng không lâu, cửa phòng đã bị gõ vang lên.
Cô mở cửa, thấy là La Ngọc Thần đứng ở cửa, cười như không cười nói: “Tối rồi sao không nghỉ ngơi đi, tới chỗ tôi làm gì?”
“Hiểu Vũ, trong khoảng thời gian này chúng ta đều làm nhiệm vụ, rất ít thời gian để trò chuyện, anh có lấy từ chỗ Nguyễn Thu một chai rượu vang đỏ và mấy bao đậu phộng. Dù gì thì cũng còn sớm, chúng ta nói chuyện nhé?”
“Tôi thấy mệt, muốn đi nghỉ ngơi.” Lê Viện không nhượng bộ. “Có gì thì để hôm khác rồi nói sau!”
“Hiểu Vũ, còn sớm mà, tâm trạng anh hôm nay không tốt lắm, em có ở bên anh không?”
La Ngọc Thần có một gương mặt thư sinh, nếu cô không phải đã biết bản tính của hắn ta, thì với sự ôn tồn và lễ độ ấy, thật sự không nhìn ra hắn ta dơ bẩn tới cỡ nào.