“Hiểu Vũ.” La Ngọc Thần đón cô. “Anh làm sandwich cho em nè, em nếm thử xem mùi vị có ngon không.”
Tống Văn ngồi trên sô pha cười nhạo: “Sandwich không phải là chỉ có bánh mì, chân giò hun khói và cái trứng gà thôi sao? Còn có thể ăn ra mùi vị khác chắc?”
La Ngọc Thần liếc mắt nhìn cậu một cái.
Lê Viện nhìn sandwich kia liền cảm thấy chán ngấy, không phải là đồ ăn không ngon, mà là người làm đồ ăn khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Cô cười tươi, nhìn La Ngọc Thần nói: “Tiểu đội của tụi anh hôm nay biểu hiện không tệ đâu! Toàn bộ căn cứ đều nói các anh gϊếŧ được không ít tang thi, trước kia em không biết Ngọc Thần lại lợi hại như vậy đấy.”
“Nếu Hiểu Vũ có thể cùng tiểu đội với anh thì tốt rồi, mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh, anh cũng có thể bảo vệ em.” La Ngọc Thần đắc ý ở trong lòng, hắn ta nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Như vậy à! Được á! Em sẽ chung tiểu đội với anh.” Lê Viện cầm lấy sandwich ăn. “Ăn ngon thật, tay nghề của Ngọc Thần thật tốt.”
Phanh! Tống Văn đứng lên, tức giận nhìn hai người.
Lê Viện như không thấy cậu tức giận, vẫn nở nụ cười.
“Em cũng muốn ăn à? Ừm, chị sẽ chia một nửa cho em.”
“Không ăn.” Tống Văn cả giận.
“À, thôi được rồi, đây là Ngọc Thần làm cho chị, em ăn cũng không thích hợp lắm.” Lê Viện lại tiếp tục ăn.
Trong mắt La Ngọc Thần ngập tràn vui sướng.
Tịch Hiểu Vũ có dị năng hệ hỏa và dị năng hệ trị liệu, nếu có cô đi theo bọn họ, họ sẽ an toàn hơn không ít.
Có người vui mừng cũng có người sầu, Tống Văn hiện tại rất bực bội.
Nếu Lê Viện chọn Tả Hạo Lâm, cậu có thể hiểu được, dù gì thì Tả Hạo Lâm trưởng thành hơn cậu, còn từng ở bên cô, nhưng cô lại chọn một tên như vậy.
La Ngọc Thần này thì có gì tốt chứ? Trước kia mắt cô bị mù, nên mới coi trọng tên đàn ông này? Mà trước kia mù, chẳng lẽ lâu vậy rồi còn chưa chữa khỏi sao?
Tống Văn tức giận đi ra ngoài.
Cậu trực tiếp đi vào Tả gia.
“Tức chết tôi rồi.” Tống Văn vào cửa la hét.
“Tiểu Văn sao vậy?” Đầu To đang ngồi trên sô pha chơi cờ tướng, thấy cậu vào liền cười tủm tỉm hỏi: “Hôm nay không đi theo chị dâu à?”
“Trong mắt chị ấy chỉ có vị hôn phu thôi, nào còn nhớ rõ chúng ta chứ?” Tống Văn ghen tị nói. “Vừa rồi chị ấy còn đồng ý với La Ngọc Thần, nói là sẽ gia nhập tiểu đội của bọn họ, sau này chúng ta không còn chung tiểu đội với chị ấy nữa.”
“Không phải chứ? Cậu nghe vậy thật à? Chị dâu không thể nhẫn tâm như vậy được?” Đầu To kinh ngạc, nhìn về phía Tả Hạo Lâm cách đó không xa. “Đại ca.”
Tả Hạo Lâm cụp mắt, cầm lá thư trong tay.
“Đây là lựa chọn của cô ấy, tôi tôn trọng quyết định này.”
“Đại ca, anh như vậy là không được đâu! Dù không có La Ngọc Thần, thì cũng có Lý Ngọc Thần, Vương Ngọc Thần. Chị dâu tốt như vậy, không biết có bao nhiêu người mơ ước chị ấy đâu.”
Tống Văn sờ gương mặt.
Đột nhiên có chút chột dạ.
Bọn Đầu To còn chưa biết quan hệ của cậu với Lê Viện, nếu họ mà biết, chắc chắn sẽ không hòa đồng như bây giờ đâu.
“À, tôi đi ra ngoài hít thở không khí đây.” Tống Văn lại rời khỏi Tả gia.
Ngày thứ hai, Lê Viện đi theo La Ngọc Thần gia nhập tiểu đội của bọn họ. Khi cô xuất hiện, biểu cảm của Nguyễn Thu rất khó coi.
“Tiểu Thu, cô ta là ai vậy? Tại sao đội trưởng lại ở bên cô ta chứ? Hai người họ còn nhìn rất thân mật nữa, cô và đội trưởng không phải là một đôi à?”
Nguyễn Thu lộ ra biểu cảm chua xót.
“Đừng nói nữa, dù anh ấy chọn như thế nào, tôi đều chúc phúc cho anh ấy.”
“Cái gì mà chúc phúc cho anh ấy? Cô vì anh ta mà trả giá rất nhiều rồi? Mỗi lần anh ta gặp nguy hiểm, cô đều mạo hiểm tính mạng để cứu anh ta, anh ta không thể vô tình vô nghĩa như vậy được!”
Người phụ nữ kia nói xong, liền nói với La Ngọc Thần đang giới thiệu Lê Viện cho mọi người: “Đội trưởng, đây là ai vậy? Tiểu đội của chúng ta đã đủ quân số rồi, anh kiếm thêm một người vào để làm cái gì? Lúc anh làm những việc này có để ý tới cảm nhận của Tiểu Thu hay không?”