Thiệu Duẫn Loan nhíu mày.
Ý của hắn vốn không phải là như vậy.
Tuy rằng hắn có hơi hứng thú với Tịch Hiểu Vũ, nhưng là đó vì cô khác với những người phụ nữ mà hắn từng gặp. Người phụ nữ bí ẩn như vậy, có đàn ông nào mà không thấy hứng thú chứ.
Nhưng như thế thì sao? Bên cạnh cô có nhiều đàn ông đến vậy, còn dây dưa không dứt, hắn cũng không thể làm nam sủng của cô được?
Căn cứ đưa ra mệnh lệnh mới, khu bình dân đầy tiếng oán than đạp đất. Đối với họ, tang thi là những con quái vật đáng sợ, mà họ chỉ là người bình thường, sao có thể để họ đi gϊếŧ tang thi được, thế không phải là để bọn họ tự tìm chết sao? Căn cứ đã được thành lập lâu vậy rồi, họ đã quen chơi bời lêu lổng rồi sống cuộc sống an toàn mỗi ngày, giờ lại bắt bọn họ đi gϊếŧ tang thi, họ đương nhiên không vui rồi, đừng nói là gϊếŧ tang thi, ngay cả ra khỏi cửa thành họ còn không dám.
Nhưng dù có tức giận, họ cũng không dám làm trái quy tắc của căn cứ, chứ không thì sẽ bị ném ra ngoài thành. Vì thế dưới sự dẫn dắt của quân nhân căn cứ, người bình thường mang theo sự oán hận đi ra ngoài gϊếŧ tang thi. Mà tỉ lệ người thường tử vong càng lúc càng cao, họ bị ép ra khỏi thành nên càng thấy khủng hoảng, bạo loạn cũng bắt đầu xảy ra.
Bạo loạn xảy ra từ việc người thường đánh lén quân nhân, rồi cướp đi súng lúc trong tay quân nhân, đã có nhiều trường hợp quân nhân bị người thường gϊếŧ hại.
Mỗi ngày Lê Viện đều đi ra ngoài gϊếŧ tang thi cùng với tiểu đội, nếu khi về còn thời gian thì sẽ đi xem người bị chuột biến dị cắn kia.
“Vẫn chưa tỉnh à?” Lê Viện đi vào phòng nghiên cứu, thấy ba dị năng giả hệ chữa trị vây quanh người đàn ông bị thương.
“Vừa rồi có phát ra một chút âm thanh, nhưng vẫn chưa có tỉnh lại.”
Lê Viện đặt tay lên người đàn ông kia.
“A!” Nữ dị năng giả bên cạnh thét chói tai.
Lê Viện nhíu mày: “Hét gì đấy?”
“Cô xem đôi mắt của anh ta kìa.”
Lê Viện quay đầu lại, thấy người đàn ông mở to đôi mắt đỏ bừng.
“Chi chi chi!” Người đàn ông phát ra âm thanh như tiếng chuột kêu.
“Còng tay đâu?” Lê Viện nói: “Khống chế anh ta trước đã.”
Sau khi người đàn ông bị khống chế, biểu cảm anh ta dữ tợn phát ra tiếng "chi chi".
Không lâu sau, Thiệu Duẫn Loan nghe tin đi đến.
Hắn đã biết tình huống cụ thể, nên khi nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông như thế này thì cũng không quá kinh ngạc.
“Anh cũng thấy rồi đấy, anh ta trở thành chuột biến dị rồi. Thiệu quân trưởng, tôi kiến nghị nên kiểm tra thân thể của người dân một chút, xem họ có bị cắn hay không. Nhưng nếu đột nhiên yêu cầu như vậy, họ nhất định sẽ không đồng ý, nên chỉ cần để họ mỗi ngày khi gϊếŧ tang thi trở về làm kiểm tra toàn thân, nói là kiểm tra xem có dấu vết bị tang thi cắn hay không, như vậy sẽ dễ chấp nhận hơn.”
“Chuột biến dị rất nhỏ, không dễ phát hiện ra, nếu thật sự có người bị cắn thì khó lòng mà phòng bị.”
“Cái này thì cần những người trong giới y học nghiên cứu ra rồi, với lại ở chỗ tôi còn có thuốc, đừng hỏi tôi lấy thuốc ở đâu ra nhé, anh chỉ cần lấy thuốc đi nghiên cứu là được rồi. Các đồng đội của tôi đều dùng thử rồi, tuy không thể hoàn toàn đối kháng virus của tang thi, nhưng ít nhất khi bị tang thi dưới cấp hai cắn, họ sẽ không bùng nổ virus được. Chuột biến dị này mới chỉ là động vật biến dị cấp thấp thôi, hẳn có thể đề phòng trước.”
“Được, cám ơn Tịch tiểu thư đã giúp đỡ.” Thiệu Duẫn Loan nhìn cô. “Tịch tiểu thư đúng là một cô gái được trời cao ưu ái.”
“Vậy à? Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy, Thiệu quân trưởng đừng nên yêu tôi nha!” Lê Viện chớp mắt. “Nếu người này tỉnh rồi thì không còn chuyện của tôi nữa, vì dù gì lúc trước anh chỉ hy vọng tôi cứu anh ta tỉnh lại thôi, hẹn gặp lại nhé, Thiệu quân trưởng.”
Thiệu Duẫn Loan nhìn Lê Viện rời đi.
Hai nữ dị năng giả ở bên cạnh than thở.
“Thiệu quân trưởng, sao anh luôn bị động khi đối mặt với đại tiểu thư này thế? Anh không thể bá đạo một chút, kéo cô ấy lại như mấy tổng tài trên phim truyền hình ấy à?”
“Xì!” Nam dị năng giả không khỏi cười to.
Thiệu Duẫn Loan nhếch khóe miệng, nhìn người bệnh đang phát cuồng nói: “Tôi sẽ giao anh ta cho bác sĩ chuyên nghiệp, các người cũng phải ở bên làm trợ thủ đấy.”