Editor: Cherry
Nguyễn Thu phát hiện tầm mắt của hắn, nhìn theo ánh mắt hắn mà đánh giá Lê Viện.
“Mạt thế đối với rất nhiều người là tai họa, nhưng với cô Tịch thì lại là chuyện tốt nhỉ. Anh xem cô ta trước kia tẻ nhạt không thú vị biết bao, giờ lại rất được đàn ông hoan nghênh ha.”
La Ngọc Thần nhíu mày, không vui liếc nhìn Nguyễn Thu một cái: “Cái gì mà trước kia tẻ nhạt không thú vị chứ?”
“Em nói đùa thôi.” Nguyễn Thu le lưỡi. “Anh cứ bênh cô ta như thế khiến em đau lòng quá. Anh đã quên mất khoảng thời gian hạnh phúc của chúng ta rồi sao?”
Thiệu Duẫn Loan vỗ tay.
Mọi người yên tĩnh lại.
“Hôm nay triệu tập mọi người lại đây là vì có chuyện muốn bàn bạc với mọi người, mấy ngày gần đây xuất hiện rất nhiều tang thi cấp cao, nếu không nghĩ cách để dọn bớt tang thi thì tương lai sẽ còn có nhiều tang thi cấp cao hơn xuất hiện, khả năng tăng cấp của tang thi nhanh hơn con người, nếu cứ để vậy thì sớm hay muộn gì thế giới này cũng sẽ là của tang thi mất.”
“Thiệu quân trưởng, anh có kế hoạch gì không?” Có người hỏi.
“Bắt đầu từ ngày mai, tất cả dị năng giả đều có nhiệm vụ của mình, mỗi dị năng giả phải tiêu diệt ít nhất mười tang thi mỗi ngày, căn cứ của chúng ta có khoảng 300 dị năng giả, nếu mỗi người gϊếŧ mười tang thi, thì mỗi ngày có thể giải quyết được hơn 3000 con. Người thường cũng cần phải đi ra ngoài săn gϊếŧ tang thi, mỗi người thường cần phải giải quyết một con. Nửa tháng đầu, binh lính của chúng tôi sẽ dẫn họ đi chấp hành nhiệm vụ, về sau thì tự họ phải lo cho bản thân thôi.”
“Người bình thường rất nhiều, nếu mỗi người đều có thể gϊếŧ tang thi, thì sẽ có thêm sức mạnh rất lớn cho nhân loại.” Có người nói.
“Đúng vậy, như vậy cũng sẽ công bằng hơn, chúng ta cửu tử nhất sinh* ở bên ngoài, còn người thường chỉ biết ở lại căn cứ ăn rồi ngủ. Tuy mỗi ngày chỉ có một cái màn thầu để ăn thôi, nhưng họ đói không, có bị thương không, họ còn không cần phải sợ hãi khi gặp tang thi, tôi nhìn họ mà muốn biến lại thành người thường ấy chứ.”
*Cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống.
“Thiệu quân trưởng, còn có một vấn đề, nếu đã có nhiệm vụ thì làm sao để kiểm tra xem nhiệm vụ đã hoàn thành chứ?”
Thiệu Duẫn Loan vỗ tay, chỉ thấy thủ hạ bưng một cái mâm lên, trên mâm có một cái vòng tay màu đen.
Thiệu Duẫn Loan trực tiếp đeo vòng tay vào.
Lúc này, lại có người nâng một cái lồng sắt đến.
“Là tang thi!”
“Tang thi sống!”
“Sợ gì chứ? Chẳng phải là bị nhốt trong lồng sắt rồi sao?”
Thiệu Duẫn Loan đi về phía lồng sắt, hắn cầm lấy súng lục ở bên cạnh nhắm ngay đầu tang thi, "phịch" một tiếng, con tang thi hung dữ bị nổ tung đầu.
Đồng thời, trên vòng tay còn hiện ra một con số: 1.
“Đây là vật mà các nhà khoa học đã nghiên cứu ra, mỗi người đều sẽ được phát một cái vòng tay, chỉ cần các người gϊếŧ được tang thi, phía trên sẽ hiện con số. Đương nhiên chỉ được nhận miễn phí một lần thôi, nếu làm mất nó, thì phải dùng một trăm tinh hạch để mua lại.”
“Thứ này không tệ đâu! Không có cách nào gian lận được cả.”
“Đúng đúng.”
“Nếu mọi người không còn có ý kiến gì nữa, thì chốt chuyện này lại nhé.” Thiệu Duẫn Loan tháo vòng tay xuống.
Vòng tay nhanh chóng được phân phát, lúc này mọi người mới phát hiện vòng tay được đánh dấu đặc biệt, đó là lúc phát vòng tay có đánh số, dù sau này có muốn cướp của người khác thì cũng vô dụng, nếu bởi vì vòng tay mà gϊếŧ người sẽ bị căn cứ đuổi ra ngoài.
“Tịch tiểu thư.” Thiệu Duẫn Loan gọi Lê Viện đang chuẩn bị rời đi. “Có thể nhờ cô giúp một chút không?”
Hai đội trưởng của hai tiểu đội là Tả Hạo Lâm và Kiều Lăng Dương đều dừng lại.
Thiệu Duẫn Loan nhìn mặt trận như vậy, khóe miệng nhếch lên: “Chỉ là muốn nhờ Tịch tiểu thư giúp một chút thôi, các người không cần khẩn trương như vậy đâu.”
“Được, Thiệu quân trưởng cứ nói.” Lê Viện nhìn về phía người bên cạnh. “Các anh đi trước xem xem gần đây có nhiệm vụ nào nhận được không đi.”