Toàn bộ dị năng giả ở căn cứ cũng chỉ có 300 người.
Con số này nhìn có vẻ nhiều, nhưng thật ra lại không nhiều chút nào, vì người thường có tới mấy ngàn, mà dị năng giả chỉ bằng một phần hai mươi trong số đó.
Căn cứ muốn vận hành bình thường, thì vai trò của 300 dị năng giả này là quan trọng nhất. Nếu có sơ xuất gì, toàn bộ căn cứ sẽ phải sụp đổ.
Vì thế sự phân chia cấp bậc xuất hiện, dị năng giả trở thành quý tộc của căn cứ này, dù không có ai định ra quy tắc, nhưng quy tắc đó đã tự hình thành.
Khi đám người Lê Viện và Kiều Lăng Dương tiến vào, mọi người đều nhìn qua.
Là người phụ nữ xinh đẹp nhất căn cứ, còn là thiên kim thị trưởng, Lê Viện sớm đã nổi tiếng với tất cả mọi người ở đây. Những người đàn ông mơ ước nhan sắc của cô, nhưng lại không dám xúc phạm cô, vì dù cô không phải là con gái của lão đại căn cứ, thì bên cạnh cũng có nhiều cao thủ, thực lực của cô lại biếи ŧɦái. Ai mà dám chọc cô chứ?
“Chị dâu.” Đầu To vẫy tay về phía Lê Viện.
Lê Viện nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Đầu To.
Anh không có nhìn cô.
Xem ra anh không chấp nhận được chuyện như vậy.
Lê Viện ngồi xuống bên cạnh Đầu To.
“Tiểu Văn, thân thể tốt hơn chưa?” Đầu To hỏi Tống Văn.
Tống Văn cười: “Khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lê Viện nhìn về phía Tả Hạo Lâm: “Anh không định nói chuyện với em à? Dù có chia tay thì cũng có thể làm bạn bè được mà, đừng lạnh nhạt như vậy?”
Đầu To và đám người khác kinh ngạc nhìn hai người.
“Các người chia tay rồi sao? Đại ca, tại sao vậy?”
Tả Hạo Lâm nhéo tay, nhìn về phía Lê Viện: “Anh chưa nói chia tay.”
“Anh không để ý tới em, cứ coi em như không khí, đây không phải là bạo lực lạnh sao? Nếu thật sự không chấp nhận được, thì chia tay thôi, em có thể chấp nhận mà.”
“Đại ca…”
Lúc này có một người đi vào, là Thiệu Duẫn Loan.
Thiệu Duẫn Loan đẹp trai lạnh lùng, tựa như một con sói, cả người đầy nhuệ khí.
Tả Hạo Lâm cũng là quân nhân, nhưng nhìn anh lại thấy vẻ chính trực. Khác với Thiệu Duẫn Loan, trên người hắn có hơi thở nguy hiểm, người này không như quân nhân chính thống, mà càng giống một thanh bảo kiếm sắc bén, lúc nào cũng có thể công kích người khác.
“Đại ca, vị này Thiệu quân trưởng. Nghe nói đội ngũ của anh ta chủ yếu phụ trách những nhiệm vụ nguy hiểm. Người này cũng rất thần bí, rất ít người đã gặp qua anh ta. Không ngờ là khi mạt thế tới, chúng ta còn có cơ hội nhìn thấy vị lục quân huyền thoại này.”
“Phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Tả Hạo Lâm liếc nhìn Đầu To. “Coi chừng bị người khác nghe thấy.”
Tầm mắt Thiệu Duẫn Loan dừng lại trên người Lê Viện.
Sự tồn tại của Lê Viện quá lớn, bên cạnh cô có quá nhiều người lóa mắt, như vị bác sĩ tên Kiều Lăng Dương kia, hay đại tướng Tả Hạo Lâm, còn có một thiếu niên đẹp trai khác.
Tất cả mọi người đều vây quanh cô, cô cười lên đẹp như hoa nở rộ, khiến nhiều ong mật và con bướm bay quanh cô.
Nguyễn Thu bắt lấy tay La Ngọc Thần, nũng nịu nhìn hắn ta: “Thần.”
Khi cô ta nói chuyện, ngón tay còn sờ nhẹ vào lòng bàn tay La Ngọc Thần.
La Ngọc Thần nuốt nước miếng: “Sao vậy?”
“Anh và cô Tịch đi rồi, mọi người đều rất bất mãn, nói anh làm đội trưởng mà không có trách nhiệm gì hết.” Nguyễn Thu ấm ức nói: “Em là con gái, anh để lại em với họ không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh cô không phải Thiệu quân trưởng sao? Bọn họ dám chọc vào cô chắc?” La Ngọc Thần bật cười.
Nguyễn Thu nâng ngực: “À thì, anh của em đúng là rất lợi hại.”
La Ngọc Thần cười, nhìn về phía Lê Viện cách đó không xa, cô đang nói gì đó với Kiều Lăng Dương, cảnh hai người nhìn nhau cười thật chói mắt.