Khi La Ngọc Thần dọn đồ vào nhà họ Tịch, mấy người trong nhà họ Tịch không thể hiểu được.
Lê Viện rõ ràng đã nói muốn giải trừ hôn ước với La Ngọc Thần rồi mà, sao lại cho hắn ta vào ở chứ? Thế giới của người trẻ tuổi thật khó hiểu.
Nếu không hiểu thì cứ mặc kệ không hỏi vậy. Dù sao con gái của họ vui vẻ là được rồi, nếu người đàn ông mắt mù kia dám khiến con bé không vui, với quyền lực của bọn họ ở mạt thế, giải quyết một La Ngọc Thần nhỏ bé chỉ là chuyển cỏn con.
“Chị Hiểu Vũ.” Lâm Lâm chạy vào. “Chị chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Lê Viện đang ngồi uống trà trên sô pha thắc mắc nhìn cô ấy: “Chuẩn bị cái gì?”
“Mở họp đó! Các dị năng giả muốn mở họp, chị không biết à?” Lâm Lâm sát lại gần. “Thơm quá đi! Đây là điểm tâm mới vừa làm ạ?”
“Cứ ăn tự nhiên đi em.” Lê Viện tiếp tục uống nước trà.
Lâm Lâm cầm điểm tâm lên ăn.
“Chỉ có chỗ của chị Hiểu Vũ là có đồ ăn ngon không hết thôi. Bên ngoài cứ như quân doanh của dân chạy nạn vậy, còn chỗ của chị Hiểu Vũ tựa như thiên đường nhân gian ấy.” Lâm Lâm nói.
“Đừng có nói mấy lời này ra ngoài.” Kiều Lăng Dương đi vào, nói với Lâm Lâm: “Nếu như bị người xấu lợi dụng, chỉ một câu thôi là có thể xảy ra bạo loạn rồi.”
Lâm Lâm le lưỡi: “Nơi này làm gì có người khác! Về sau em sẽ cẩn thận, sẽ không nói lung tung đâu.”
Lê Viện buông đồ trong tay, nói với Kiều Lăng Dương: “Muốn mở họp à? Sao lại không nói tiếng nào với tôi thế?”
“Là anh cô ngăn lại. Anh cô không muốn cô phải mạo hiểm, không muốn cô biết về mấy việc liên quan đến căn cứ, mắc công cô lại xúc động tự mình hành sự.”
“Đi thôi! Tôi đi với các người.” Lê Viện đứng dậy.
“Hiểu Vũ.” La Ngọc Thần từ trên lầu đi xuống. “Lần này có nhiệm vụ, chúng ta lập một đội nhỏ đi!”
“Ngại quá, tôi có đội của mình rồi.” Lê Viện lạnh nhạt nói.
“Chị Hiểu Vũ, chúng em cũng muốn chung đội với chị.” Lâm Lâm kéo cánh tay của Lê Viện. “Chị rời đội ngũ của đội trưởng Tả đi, tới đội ngũ của tụi em nè!”
Kiều Lăng Dương nhìn Lê Viện, chờ cô trả lời.
Dù là vì nhà họ Tịch hay chính bản thân Lê Viện, cô đều là đối tượng để mọi người trong căn cứ mượn sức, chỉ là không ai có thể khuyên nổi cô.
Kiều Lăng Dương cũng muốn mượn sức của cô. Nhớ lại trước đây bọn họ cũng chung một đội, nhưng về sau lại tách ra, nên mới lợi cho Tả Hạo Lâm.
Nghĩ đến Tả Hạo Lâm, hắn nhận thấy sự nguy hiểm và thái độ thù địch của đối phương.
“Không được, chị đã có đội ngũ của mình rồi.” Lê Viện vỗ mu bàn tay Lâm Lâm. “Các em có Boss lớn như bác sĩ Kiều rồi, còn sợ gì chứ?”
“Bác sĩ Kiều đúng là rất lợi hại! Nhưng tụi em cũng cần có một cao thủ lợi hại như chị Hiểu Vũ á! Dù là sức chiến đấu hay phụ trợ cũng đều là giỏi nhất.”
“Nhưng chị là hoa đã có chủ rồi.” Lê Viện lạnh nhạt cười.
La Ngọc Thần thấy Lê Viện từ chối mình thì sắc mặt có chút khó coi.
Cô quả nhiên không còn coi hắn ta là nhất như trước kia. Bởi vì mạt thế tới, những người đàn ông đó ngày nào cũng lượn lờ trước mặt cô, nên cô không còn ngây thơ như trước nữa. Hắn ta đột nhiên thấy nhớ cô gái luôn đi theo phía sau hắn ta, luôn ghen với những nữ sinh gần gũi hắn ta, mà không phải là người phụ nữ bình tĩnh trước mặt này.
“Hiểu Vũ…” Tống Văn ngáp dài đi xuống lầu.
Cậu đi đến bên cạnh Lê Viện, ôm lấy eo nhỏ của cô.
“Buồn ngủ quá! Sao chị dậy sớm vậy?”
Tất cả mọi người ở đây: “…”
Ôi, dù là cô trò, nhưng cứ ôm như vậy thì không tốt lắm đâu?
Bọn họ có phải đã bỏ qua gì rồi hay không?
Lê Viện như không thấy được sự kỳ lạ của mọi người.
Cô vỗ cánh tay bên hông: “Buông ra! Căn cứ sắp mở họp rồi, em mau rửa mặt, lập tức đi họp.”