Editor: Cherry
“Hiểu Vũ…”
Tống Văn đứng ở đối diện, khuôn mặt lộ rõ vẻ cẩn thận.
Lê Viện trợn trắng mắt, xoay người chạy lên lầu.
Tống Văn thấy thế, vội vàng chạy đến.
“Hiểu Vũ, chị tức giận có phải không?”
Lê Viện nhìn thiếu niên trước mặt, cười như không cười: “Vậy em nói thử xem, tại sao chị lại tức giận chứ?”
“Em… Em…”
“Em cái gì?”
“Em gây thêm phiền phức cho chị.” Gương mặt Tống Văn ửng đỏ. “Nhưng mà em rất vui. Bởi vì cuối cùng em cũng có thể có được chị. Em thích chị!”
Khụ khụ! Từ phòng khách truyền đến âm thanh ho khan.
Ba Tịch và Tịch Viêm Hi đang đi vào từ cửa lớn, nghe thấy Tống Văn ‘thổ lộ’, hai người đều hiện ra biểu cảm kỳ lạ.
“Hiểu Vũ.” La Ngọc Thần đứng ở phía sau Tịch Viêm Hi. “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Lê Viện không để ý thấy La Ngọc Thần, đến khi hắn ta nói chuyện cô biết được hắn ta đang ở đây.
“Được.” Lê Viện nói: “Tới phòng tôi đi!”
Tống Văn cúi đầu, lộ vẻ thất vọng.
“Em thất thần cái gì đấy?” Lê Viện đi được vài bước, liền quay đầu lại nhìn Tống Văn. “Eo chị đau muốn chết. Em không định giúp chị mát xa một chút à?”
Đôi mắt Tống Văn từ tro tàn biến thành sáng ngời. Cậu kích động đuổi theo bóng dáng Lê Viện.
La Ngọc Thần nhíu mày.
Thằng nhóc này sao lại không có mắt nhìn thế nhỉ?
Tình huống này chẳng lẽ không nên để họ ở một mình thôi sao?
Mấy tên đàn ông bên cạnh Hiểu Vũ thật là chướng mắt! Sao Hiểu Vũ không thể giống như lúc trước chỉ nhìn thấy hắn ta thôi chứ?
Đến khi La Ngọc Thần đuổi tới phòng Lê Viện thì thấy Lê Viện đang mặc váy ngủ nằm trên giường, Tống Văn ngồi bên cạnh, dùng tinh dầu mát xa phần lưng cho cô.
Dây áo của cô được cởi xuống, lộ ra bờ vai xinh đẹp. Tóc đen rũ trên giường, đối lập với làn da trắng mềm, khiến người ta nhìn mà say mê.
La Ngọc Thần nuốt nước miếng.
Sao trước kia hắn ta lại thấy Tịch Hiểu Vũ không có hương vị của phụ nữ nhỉ.
Thật ra dù là nhan sắc hay dáng người, cô đều rất đẹp. Nếu so sánh với Nguyễn Thu, thì cô ta chỉ như cháo trắng rau xào mà thôi.
“Hiểu Vũ, sao gần đây em không để ý đến anh thế? Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Anh và Nguyễn Thu chỉ là quan hệ thầy trò thôi, em đừng có nghe người khác nói bậy đấy. Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm rồi, em còn không hiểu anh sao? Ngoại trừ em, anh chưa từng thích người nào khác.”
“Lúc anh nói lời này, có nghĩ tới nếu Nguyễn Thu nghe được sẽ như thế nào không? Anh của Nguyễn Thu là Thiệu Duẫn Loan đấy.” Lê Viện nghiêng đầu nhìn hắn ta.
“Anh cô ta là ai thì có quan hệ gì tới chúng ta chứ?”
“Ồ, anh không lo lắng là được rồi.” Lê Viện lại nghiêng đầu lần nữa. “Nói xong rồi à? Nếu nói xong rồi, thì anh về trước đi! Tôi thấy có chút mệt.”
“Chúng ta đã có hôn ước, sao lại để đàn ông khác ở nhà em được, anh không thể ở lại sao. Anh không tìm được người nhà của anh, nên giờ em là người nhà duy nhất của anh.” La Ngọc Thần ngây dại nhìn cơ thể của Lê Viện.
Nếu có thể ở lại nhà họ Tịch, thì như gần quan được ban lộc. Hắn ta đương nhiên muốn nhìn bạn gái xinh đẹp nhiều hơn chút. Mà dạo gần đây Nguyễn Thu khá dữ dằn, hắn ta phải dạy bảo lại cô ta thôi, chứ không cô ta lại nghĩ hắn ta không có cô ta thì không được.
“Anh muốn ở lại nhà tôi?” Lê Viện giờ mới hiểu ý đồ của hắn ta. “Được thôi! Anh đến lúc nào cũng được.”
“Thật à?” La Ngọc Thần còn nghĩ gần đây Tịch Hiểu Vũ thờ ơ hắn ta, chắc phải khuyên hồi lâu mới có thể thành công. Không ngờ rằng cô lại sảng khoái đồng ý như vậy.
Điều này cũng chứng minh lòng cô vẫn có hắn ta. Trước kia cô làm bộ không thèm để ý đến hắn ta, chắc là vì tranh giành tình cảm giữa những người phụ nữ mà thôi.
“Giờ anh đi dọn đồ liền đây.” La Ngọc Thần đứng lên. “Chỉ là những người anh em của anh…”
“Một mình anh vào ở thì thôi đi, anh còn muốn để anh em của anh quấy rầy cuộc sống nhà tôi à? Được rồi, nếu luyến tiếc bọn họ thì đừng dọn vào.”
“Không không không, sao anh luyến tiếc họ chứ? Anh sẽ sắp xếp thật tốt cho họ.” La Ngọc Thần thâm tình nhìn Lê Viện. “Hiểu Vũ, chờ anh nhé.”