"Hiểu Vũ... Chị là của em. Em chưa bao giờ dám nghĩ đến giờ khắc này. Không ngờ sẽ... Biến thành sự thật. Hiểu Vũ... Đừng bỏ em đi."
Tống Văn khàn giọng, ánh mắt nóng rực nhìn Lê Viện.
Lê Viện ôm lấy mặt cậu, hôn lên môi mỏng.
"Em không cảm nhận được bên trong sao? Lúc này còn dư sức nói nhảm, có phải không tập trung vào không?"
Tống Văn hồn nhiên cười.
Dáng người là đại chó săn, trên mặt lại cười như cún con, sự kết hợp mâu thuẫn này khiến trong lòng cô phát ngứa.
Ngày thường không nhìn thấy, không ngờ sau khi tên này cởϊ qυầи áo lại quyến rũ như vậy.
Lê Viện nhéo nhéo núʍ ѵú cậu.
Hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
"Có qua có lại, em cũng muốn chơi dâu tây của Hiểu Vũ."
Ánh mắt Tống Văn sâu thẳm, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú.
"Ha..." Lê Viện ngẩng cổ, tùy ý để Tống Văn liếʍ ɭáρ trên cơ thể cô. "Bên này cũng muốn... Thật thoải mái... Tiểu Văn thật biết hút."
"Em không chỉ biết hút, còn biết cắm lỗ nhỏ! Cảm nhận được không? Côn ŧᏂịŧ của em đang ở trong cơ thể chị Hiểu Vũ. Em làm cho chị mang thai được không?"
Lê Viện nghe Tống Văn nói, tâm trí chịu kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, cơ thể cũng càng run rẩy hơn.
Tiểu huyệt co rút lại, siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ.
"A, sắp đứt mất. Chị Hiểu Vũ đừng kẹp. Ưʍ..." Tống Văn dùng sức đẩy hông.
Sau mấy chục lần cắm, tϊиᏂ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào trong huyệŧ cô.
"Chị Hiểu Vũ, đây là lần đầu tiên của em. Bắn cho chị toàn bộ, mang thai con của em được không?"
Lê Viện nhỏ giọng rêи ɾỉ: "Mang thai con em, để đứa lớn dẫn đứa nhỏ đi học sao? Em còn chưa được hai mươi tuổi đâu!"
"Chị Hiểu Vũ chê em nhỏ?" Tống Văn không vui, dùng sức chọc chọc, ©ôи ŧᏂịŧ mềm mại lại khôi phục sức sống. "Cảm giác được chứ?"
"Được được, em không nhỏ. Đừng cho vào, bên ngoài còn có người!" Câu cuối cùng là nói bên tai Tống Văn.
Lê Viện tuy nói nhỏ, nhưng người bên ngoài lại nghe không thiếu một chữ.
Thiệu Duẫn Loan siết chặt nắm đấm.
Lúc này, khuôn mặt hắn đã nghẹn đến mức đỏ bừng, lều trại dưới thân phải cố gắng lắm mới có thể nhịn xuống. Nhưng hắn cảm thấy nếu phải tiếp tục trong thời gian dài, không chừng đồ vật này sẽ bị phế mất.
"Có người nghe thấy tiếng của chị Hiểu Vũ trên giường, có phải càng thêm hưng phấn hay không? Em cảm nhận được nha, chị Hiểu Vũ chảy thật nhiều nước, cơ thể cũng rất nhiệt tình."
"A... Đừng làm loạn. Khôi phục rồi thì đứng dậy, đây là chỗ ở của người khác, không thể làm lâu."
"Nhưng chị Hiểu Vũ thật sự quá đẹp, em muốn chết trong cơ thể chị." Tống Văn ôm Lê Viện, lại bắt đầu lần vận động tiếp theo. "Ra khỏi cánh cửa này, chị không cần phải để ý tới em. Tả Hạo Lâm, Thu Ly, bác sĩ Kiều, bọn họ đều như hổ rình mồi. Cảm giác tồn tại của em quá yếu, sao thắng nổi bọn họ?"
Lê Viện cẩn thận nghĩ về những người này.
Tên nhóc này có phải đã quá nhạy cảm rồi không?
Tả Hạo Lâm có quan hệ với cô, điều này không phủ nhận được.
Thế nhưng những người khác chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Bọn họ chưa từng thể hiện ý gì khác trước mặt cô.
"Nhẹ chút... A..."
Lê Viện cũng không suy nghĩ nhiều, Tống Văn thấy cô ngẩn người, vô cùng bất mãn tăng thêm lực độ.
"Chỗ này có thể chứ? Ở đây..."
Lê Viện nhận ra năng lực học tập của đàn ông thật là đáng sợ, đặc biệt là trên giường.
Vừa rồi Tống Văn vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, lúc này đã nhanh chóng trở thành dân kinh nghiệm.
"Đừng cắm chỗ đó... Tống Văn..." Lê Viện hô nhỏ một tiếng, lại lần nữa cao trào. "A... Muốn tới... Quá lớn."