Bên cạnh là đôi mắt đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cho dù da mặt Lê Viện có dày đi nữa, cô cũng không thể gồng tiếp được.
“Thiệu quân trưởng có thể tránh sang chỗ khác không?”
Thiệu Duẫn Loan nhíu mày: “Cậu ta đã là nửa zombie. Cô làm như vậy rất nguy hiểm. Cho dù có thích cậu ta đến đâu, cũng không nên lấy tính mạng của mình ra đùa.”
Nếu như chỉ là người bình thường, hắn sẽ không quan tâm đến mấy việc vớ vẩn này. Nhưng đây lại là con gái của Tịch gia. Nếu như chết ở chỗ của hắn, hai cha con Tịch gia còn không làm lồng lộn lật trời? Giữa bọn họ đã không cùng quan điểm, cộng thêm chuyện khó nói này, chỉ sợ là hàng ngàn người trong căn cứ sẽ phải chịu ảnh hưởng.
“Tôi biết…” Lê Viện phân tâm nói chuyện với Thiệu Duẫn Loan, Tống Văn lại bực bội.
Cậu xoay mặt cô lại, hôn lấy môi đỏ, trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp.
“Tôi biết mình đang làm gì.” Lê Viện vỗ vỗ vỗ lưng Tống Văn. “Ngoan, để chị nói mấy câu với Thiệu quân trưởng. Đợi chút…”
Thiệu Duẫn Loan bóp cò súng, nhắm họng súng ngay đầu Tống Văn.
“Thiệu quân trưởng.” Lê Viện sắc bén nhìn Thiệu Duẫn Loan. “Mong anh đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Việc này liên quan đến sự an toàn của toàn bộ căn cứ, cô lại bảo tôi không cần lo lắng?” Thiệu Duẫn Loan không chấp nhận. “Tịch tiểu thư, tôi kính nể tấm lòng của cô đối với bạn bè. Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm..”
“Nếu như bạn của anh vốn có cơ hội để cứu anh, nhưng người ta lại vì bản thân mà không thử cơ hội đó, anh còn có thể nói thế không?”
Lê Viện mặc cho Tống Văn giống như chó con đang trườn lên người. Hàm răng của Tống Văn đã dần biến nhọn, khiến cho cơ thể cô ngứa ngáy. Nhưng cậu vẫn còn giữ lý trí, không cắn rách làn da cô.
“Cô thật sự có thể cứu cậu ta?” Thiệu Duẫn Loan nghi ngờ.
“Tôi không biết phải giải thích thế nào. Anh chỉ cần nhìn vào kết quả là được. Thiệu quân trường, xin anh ra ngoài một lát được chứ?” Lê Viện bị Tống Văn đẩy ngã trên giường. Ngay sau đó, móng vuốt sắc nhọn đã cào rách quần áo của Lê Viện, lột sạch ngay trước mặt Thiệu Duẫn Loan.
Thiệu Duẫn Loan xoay người tránh đi. Nhưng vừa rồi không cẩn thận đã nhìn thấy cơ thể Lê Viện.
Ở mạt thế, mọi cô gái giữ được mạng sống của mình đã tốt lắm rồi, nào ai còn có thể giữ được làn da mịn màng tốt như vậy?
Còn có dáng người thướt tha kia, cho dù không có bạn gái hắn cũng biết dáng người đó chính là khắc tinh của đàn ông. Không một nam nhân nào có thể chịu được dụ hoặc đó.
Thiệu Duẫn Loan nuốt nước miếng.
Hắn còn chưa rời khỏi, Tống Văn đã gấp gáp nhào lên.
“Ưm, nhẹ chút…” Giọng Lê Viện mềm mại, có hơi chút làm nũng. “Không được… Chỗ đó không được… A…”
Thiệu Duẫn Loan hô hấp nặng nề.
Hắn nhìn cánh cửa, nói với bản thân hãy nhanh rời đi.
Nhưng khi nghĩ đến thiếu niên Tống Văn rất có khả năng biến thành zombie, đôi chân như bị cắm rễ không nhúc nhích.
Tống Văn biến thành zombie thì cũng thôi đi. Nếu như làm cho Lê Viện cũng bị biến thành zombie, sẽ để lại phiền phức rất lớn. Sức chiến đấu của Lê Viện mạnh hơn nhiều so với Tống Văn. Một khi đã thành zombie, toàn bộ căn cứ sẽ không được bình yên.
“Tống Văn, không thể hôn chỗ đó… Ưm… Không được…” Lê Viện nắm chặt tóc Tống Văn.
Cậu thật sự tách mạnh hai chân cô ra, liếʍ ɭáρ tiểu huyệt.
Ai dạy cậu?
Cậu vừa mới bước sang vị thành niên có được không?
Thiệu Duẫn Loan đã xem thường sự kiềm chế của chính mình.
Hắn đi đến cánh cửa, kéo mạnh bước ra ngoài.
“A…” Theo tiếng thét chói tai cuat Lê Viện, hắn đột nhiên quay đầu lại, sau đó nhìn thấy hình ảnh khiến cho người ta phải mất máu.