Khi Thiệu Duẫn Loan trở về, nhìn thấy Lê Viện và Tống Văn cùng ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Thỉnh thoảng Tống Văn lại chỉ vào trong sách nói gì đó, Lê Viện vô cùng kiên nhẫn đáp lại.
"Hiểu Vũ, chị không phải là giáo viên dạy văn à? Sao lại hiểu biết về đồ cổ?" Tống Văn dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô.
Lê Viện cười nói: "Coi như là tài năng bẩm sinh đi."
Dù sao cũng đã sinh sống vài năm ở cổ đại, người nam nhân kia sủng cô hết mực, có thứ gì tốt đều mang đến trong tay cô, qua thời gian lâu như vậy, tất nhiên sẽ biết cách phân biệt các loại đồ cổ.
"Tiểu Tống cảm thấy thế nào rồi?" Thiệu Duẫn Loan đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Lê Viện nhìn sang: "Chắc không lâu sẽ tốt lên thôi. Anh không cần lo lắng. Có tôi ở đây sẽ không để cậu ta bị biến thành zombie."
"Được. Đã trễ thế này rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu không có gì thay đổi trong vòng 48 tiếng, thì có thể rời khỏi đây."
Thiệu Duẫn Loan vừa nói, vừa cởϊ áσ ngoài.
Lê Viện dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá thân hình của Thiệu Duẫn Loan. Đầu tiên là cơ ngực, xuống phía dưới là vùng tam giác, còn có vòng eo săn chắc...
Tống Văn ôm lấy đầu Lê Viện vặn lại, đối diện với mặt mình. Cậu không vui nhìn Lê Viện: "Hiểu Vũ, em không đẹp sao?"
Lê Viện khó hiểu: "Em rất đẹp."
"Vậy sao chị không nhìn em?" Tống Văn cực kỳ không vui. "Cứ nhìn Thiệu quân trưởng làm gì?"
Thiệu Duẫn Loan vừa mới cởϊ áσ ngoài ra, đang cuốn ống tay áo lên, chợt dừng động tác, nghi hoặc nhìn Lê Viện.
Lê Viện ngay thẳng đáp: "Anh ta cũng đẹp mà!"
Thiệu Duẫn Loan ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt.
Lê Viện phát hiện lỗ tai Thiệu Duẫn Loan hơi phiếm hồng, cảm thấy vô cùng khó tin.
Người này sao lại ngây thơ đến thế?
Nhưng ngẫm lại, bỗng dưng cô đi trêu chọc hắn làm gì? Người này chính là nam phụ của Nguyễn Thu.
Ngay lập tức, cơn hứng thú đối với Thiệu Duẫn Loan giảm đi không ít.
Ban đêm, tiếng rêи ɾỉ thống khổ đánh vỡ yên tĩnh trong phòng.
Cạch! Đèn bật lên.
Thiệu Duẫn Loan nghiêm túc nhìn thiếu niên đang nằm trên giường.
Lê Viện từ trên sô pha ngồi dậy.
"Làm sao vậy?"
Thiệu Duẫn Loan mặc áo ngủ, đứng trước giường.
"Cậu ta không bình thường."
Lê Viện vội vàng đi tới.
Khuôn mặt Tống Văn xanh mét, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường, biểu cảm vô cùng thống khổ.
"Tiểu Văn!"
"Cô đừng tới đây." Thiệu Duẫn Loan che trước mặt Lê Viện. "Cậu ta đang biến thành zombie."
Lê Viện thấy hắn rút súng ống, bắt lấy tay hắn, nhíu mày nói: "Anh muốn làm gì?"
"Không nhìn thấy sao? Cậu ta đã là zombie." Thiệu Duẫn Loan nói: "Tuy tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, nhưng cô phải bình tĩnh lại. Nhân lúc cậu ta vừa mới biến hóa, thực lực còn chưa ổn định, giải quyết ngay lập tức mới là cách tốt nhất. Một dị năng giả biến thành zombie, sẽ rất khó đối phó."
"Tôi đã từng nói với anh rằng khi nào tôi còn ở đây thì sẽ không để cậu ta biến thành zombie." Lê Viện đi về phía Tống Văn. "Những lời này tôi hề không nói đùa."
Thiệu Duẫn Loan thấy Lê Viện khư khư cố chấp, cũng không tiếp tục đi khuyên cô.
Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần Tống Văn phát tác sẽ lập tức bắn chết.
"Tiểu Văn, chị biết em vẫn còn lý trí. Em sẽ không làm tổn thương chị đúng không?" Lê Viện thấy Tống Văn nắm chặt chiếc chăn, biết cậu đang kiên trì.
Cô ôm lấy mặt Tống Văn, hôn lên môi cậu.
Thiệu Duẫn Loan: "..."
Đây là tình huống gì?
Hắn vốn cho rằng giữa bọn họ là quan hệ " chị em ", chẳng lẽ là do hắn quá trong sáng?
Tống Văn say mê nhìn cô.
Cho dù đang trong quá trình tiến hóa, nhưng đầu óc cậu vẫn rất tỉnh táo. Cho nên giờ này khắc này, cậu cảm thấy thật hạnh phúc.
Hiểu Vũ đang hôn cậu.
Cậu đã được Hiểu Vũ thích.