“Anh trai.”
Lê Viện ngồi trên ghế phụ, hô to với người đàn ông đang chiến đấu với zombie.
Tịch Viêm Hi nghe thấy giọng nói của Lê Viện, quay đầu lại nhìn về phía cô.
“Em tới rất đúng lúc. Mau đưa Tống Văn đi đi, tên nhóc đó bị thương.”
Lê Viện nhìn xung quanh, tìm thấy bóng dáng Tống Văn lẫn trong đám người.
Cô lập tức xuống xe, tiếp nhận Tống Văn từ tay những người khác.
Cánh tay của Tống Văn vẫn luôn chảy máu, khi nhìn thấy Lê Viện, lập tức mỉm cười.
“Cô Tịch, rốt cuộc cô cũng tới rồi. Nếu cô không tới, em sẽ chết mất.”
Dáng vẻ làm nũng kia, ai không biết còn tưởng là cô đang nuôi chó con.
Kiều Lăng Dương và đám người Tả Hạo Lâm cũng tham gia vào trận chiến. La Ngọc Thần vì muốn thể hiện, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng anh vợ.
“Mau lên xe.”
Tả Hạo Lâm che trước mặt Tịch Viêm Hi, tạo cơ hội cho những người đến sau lên xe trước. Sau khi mọi người lên xe hết, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.
“Đêm qua mọi người qua đêm ở đâu?” Tịch Viêm Hi xoa cánh tay đau nhức nói: “Tôi tìm mọi người rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy.”
“Ở trong căn nhà cách nơi này không xa.”
“Gần đây có không ít chỗ ở.”
“Cho nên, chúng ta cách nhau rất gần, chỉ là không có cơ hội gặp mặt.”
“Tống Văn thế nào rồi? Tên nhóc này thật là ngốc. Thực lực của anh mạnh hơn cậu ta, cậu ta còn giúp anh đỡ một đòn. Thiếu chút nữa anh đã bị zombie cắn.”
Tịch Viêm Hi ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nhìn Tống Văn và Lê Viện phía sau. Mà ngồi cạnh hai người là Lâm Lâm. Người vừa rồi nói chuyện với anh chính là Lâm Lâm.
Lê Viện đang kiểm tra miệng vết thương cho Tống Văn. Nghe Tịch Viêm Hi nói xong: “Bị thương có chút nặng. Thế này chắc sẽ không vào được căn cứ.”
“Bọn họ dám?” Tịch Viêm Hi lạnh nhạt nói: “Anh cứ dẫn cậu ta vào đấy.”
“Anh, căn cứ không phải do nhà chúng ta mở. Tuy cha có quyền trong căn cứ, nhưng không phải chỉ có mỗi mình cha nắm quyền. Như vậy sẽ làm khó ông ấy.”
Lê Viện biết rõ trong nội tình thành phố C có vấn đề. Bằng không sẽ không bị diệt vong chỉ trong vài năm.
“Em cũng không muốn gây phiền phức cho chú. Chị Hiểu Vũ, chị bỏ em ở ngoài thành phố đi!”
“Được rồi, bớt nói nhảm lại.” Lê Viện trừng mắt cậu. “Vừa rồi còn không phải gọi cô sao? Hiện tại lại đổi thành chị Hiểu Vũ.”
“Em không muốn khiến mọi người liên lụy.” Tống Văn có chút ủy khuất. “Chị Hiểu Vũ, nếu không có chị, em đã sớm chết ở trên đường rồi. Có thể sống lâu như vậy đã rất may mắn. Cho dù hiện tại có phải chết, thì cũng được lời rất nhiều thời gian nha.”
“Chị là loại người sẽ bỏ em lại phía sau chắc?” Lê Viện truyền dị năng vào cánh tay bị thương của cậu. “Anh, tìm một nơi an toàn, em ở lại chăm sóc cậu ta. Anh biết em có không gian mà, bên trong chứa không ít vật tư, cũng đủ cho bọn em sinh sống bên ngoài mấy năm.”
Tịch Viêm Hi sắp bị cô chọc giận mà cười.
“Em tính sống chung với Tống Văn?” Lại còn sống đến mấy năm.
Tống Văn sửng sốt một chút, tiếp theo gương mặt đỏ lên.
Cậu lặng lẽ nhìn Lê Viện, trong mắt hiện lên tia sáng.
Cùng ‘ chị Hiểu Vũ ’ sống chung sao?
Nghe có vẻ không tệ.
Ban đầu cậu còn muốn nắm lấy cơ hội cho anh họ, nhưng anh ấy lại không có phúc phận này. Một khi đã như vậy, còn không bằng để cậu tranh thủ một chút.
“Đừng nói bậy. Tiểu Văn vẫn còn nhỏ đấy!” Cho dù Lê Viện có khẩu vị nặng đi nữa, cũng không muốn xuống tay với một thiếu niên. Tống Văn mới hơn mười tuổi. Còn thân thể này đã hai mươi mấy tuổi, lớn hơn chín tuổi so với Tống Văn.
Tịch Viêm Hi không để bụng.
Đôi mắt của tên nhóc Tống Văn kia sáng như sói đói. Là đàn ông, anh không xem nhẹ ánh mắt của tên nhóc này khi nhìn thấy em gái anh.
So với La Ngọc Thần hay Tả Hạo Lâm, anh ngược lại thích Tống Văn hơn. Chó con rất tốt, vừa đáng yêu vừa nghe lời, lại không có lực công kích.