Sức tấn công của zombie đạo sĩ rất bá đạo, có thể khiến cho đầu óc con người đau đớn muốn chết. Chỉ cần che chắn được năng lực của nó, vậy dễ đối phó hơn nhiều.
Có điều, cũng không thể khinh thường mặt thể chất của zombie cấp ba. Zombie cấp một là loại yếu nhất, người bình thường khỏe mạnh một chút là có thể gϊếŧ chết. Zombie cấp hai thì không phải loại mà người thường có thể đối phó. Cần phải có thực lực ổn định, sức chiến đấu bằng hai dị năng và biến dị giả hợp lại mới có thể ứng phó.
Còn về con zombie cấp ba này...
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp.
"Thật kỳ quái. Vừa rồi còn cảm giác được đau đớn, hiện tại lại cảm thấy bình thường. Chẳng lẽ zombie hệ tinh thần cũng có lúc bị mất sức?"
Nghe Kiều Lăng Dương nói xong, Lê Viện đáp: "Có lẽ là do nó đã bị chúng ta áp đảo!"
Zombie đạo sĩ nhận ra dị năng đã mất kiểm soát, cảm xúc càng thêm táo bạo. Kỹ năng của nó bắt đầu không theo quy luật, muốn tung chiêu nào liền tung chiêu đó.
Dưới sự tấn công của Lê Viện và Kiều Lăng Dương, zombie đạo sĩ rốt cuộc cũng bị phá nửa người. Ầm! Đầu của nó bị đứt làm đôi.
Trong óc zombie có chứa tinh hạch. Khi phần đầu rơi xuống đất đã lộ ra viên tinh hạch thuộc về zombie cấp ba. Nó tựa như chất thạch sáng long lanh, tỉ lệ cũng nhiều hơn zombie cấp một và cấp hai. Nếu không phải tinh hạch có công dụng, chỉ sợ đã sớm có người lấy nó làm các loại trang sức.
"Chúng ta tập trung tấn công vào đầu nó." Lê Viện nói.
"Ok."
Xèo! Một ngọn lửa bay về phía đầu của zombie đạo sĩ.
Zombie đạo sĩ phẫn nộ rít gào, né tránh ngọn lửa.
Kiều Lăng Dương bám sát ném dao găm, con dao găm trong tay hắn biến thành một cây kim nhỏ. Phụt một tiếng, đâm trúng đôi mắt zombie.
Lê Viện lao về phía zombie đạo sĩ.
Kiều Lăng Dương không ngờ cô sẽ làm như vậy, muốn ngăn cản cũng đã không kịp. Dưới tình huống này, hắn không có khả năng để cho một cô gái mạo hiểm một mình, chỉ có thể tiến lên theo sát cô.
Hai người một trước một sau, tấn công đầu zombie trong khoảng cách gần.
Ầm! Lê Viện vung chân đá vào đầu nó.
Cơ thể này vốn là một biến dị giả, mà năng lực của biến dị giả chính là sức mạnh.
Cô cũng không chê năng lực gãi ngứa này. Vào thời khắc mấu chốt, thân thể của cô quả thật mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Những dị năng giả nếu mất đi dị năng, sẽ không bằng một người bình thường. Nhưng nếu là cô không có dị năng, vẫn có thể chịu được mấy người đàn ông to khỏe đồng thời tấn công.
Một cú đá này, cổ zombie đã bị gãy.
Nhưng đầu của nó vẫn còn lung lay.
Kiều Lăng Dương chém một dao, cuối cùng cũng cắt rơi đầu zombie.
"Đinh! Mười phút đã hết." Hệ thống nhắc nhở. "Chúc mừng ký chủ lần đầu tiên gϊếŧ được zombie cấp ba, khen thưởng một trăm tích phân."
Lê Viện thở hổn hển, mỉm cười nhìn Kiều Lăng Dương.
Ánh mắt Kiều Lăng Dương dịu dàng, sờ tóc cô.
"Đi thôi! Zombie cấp ba đã chết. Đám zombie như rắn mất đầu, nhất định sẽ trở nên náo loạn. Lúc này rất nguy hiểm."
"Nhiệm vụ của chúng ta... Hình như thất bại rồi." Lê Viện nhắc nhở Kiều Lăng Dương. "Căn cứ muốn bắt sống nó!"
"Thôi nào! Đây là zombie cấp ba. Chúng ta gϊếŧ được nó đã không tệ rồi, còn bắt sống cái gì. Cho dù thật sự bắt sống được nó, người trong căn cứ dám nhận củ khoai lang phỏng tay này sao? Đặt nó ở trong căn cứ, bọn họ dám tới gần để nghiên cứu không? Nhiệm vụ này coi như không làm được vậy!"
"Anh nói cũng có đạo lý. Vậy lấy phần tinh hạch này về thôi. Chuyến đi lần này cũng xem như có ích. Có điều, tinh hạch chỉ có một viên. Chia như thế nào?"
"Cô cầm đi. Sau này nếu cần trị liệu, cô đừng tính phí bọn tôi là được." Kiều Lăng Dương đã lái xe trở lại.
Lê Viện thấy càng ngày càng nhiều zombie chạy tới, vội vàng chui vào trong xe.
"Còn muốn tìm anh trai không?"
"Trời sắp sáng rồi." Lê Viện cũng không phải người không biết điều. "Trở về đi! Trời sáng hẳn rồi lại tìm. Không còn zombie cấp ba, các zombie khác có thể sẽ yếu hơn. Tôi nghĩ chúng ta nên về căn cứ trước. Bên phía anh tôi chắc cũng an toàn hơn nhiều."