Nam nhân có thói hư tật xấu: Không chiếm được mới là tốt nhất.
Có lẽ Nguyễn Thu thật sự ‘ xuất sắc ’ giống như cô ta nói, nhưng đời này không có vai ác là ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ ở giữa làm khó dễ, tình cảm giữa cô ta và La Ngọc Thần diễn ra quá thuận lợi. Ở trong mắt La Ngọc Thần, Nguyễn Thu chính là nữ nhân chủ động bò lên giường hắn. Hắn hưởng thụ thanh xuân mỹ mạo, hưởng thụ cô ta hầu hạ trên giường, nhưng lại không quá coi trọng cô ta. Bởi vì nữ nhân tùy tay là có thể chạm vào như vậy, hắn ta không cảm thấy có bao nhiêu trân quý.
Mà ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ thì khác. Bọn họ đã quen biết nhiều năm, nhưng ngoại trừ nắm tay và kiss bên ngoài, cũng không tiến thêm một bước. La Ngọc Thần càng nghĩ càng không cam lòng. Nếu diện mạo của ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ xấu xí thì không nói, nhưng đây lại là một đại mỹ nhân, dáng người còn tốt hơn so với Nguyễn Thu. Trong lòng hắn ta đương nhiên phát ngứa.
Trước kia không nhìn thấy, La Ngọc Thần còn có thể tình chàng ý thϊếp với Nguyễn Thu. Hiện tại đã gặp được, La Ngọc Thần không có cách nào xem nhẹ vị hôn thê này.
“Muốn nói gì thì trở về thành phố rồi lại nói. Tình cảnh hiện tại nguy hiểm như vậy, tôi không muốn phân tâm.” Lê Viện nhẹ nhàng nói.
La Ngọc Thần ôn nhu cười cười: “Được, nghe em.”
“Ngọc Thần.” Nguyễn Thu tức giận trừng mắt hắn ta.
La Ngọc Thần lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Nguyễn Thu. Nghĩ lại những ngày qua hưởng thụ suиɠ sướиɠ trên người Nguyễn Thu, hiện tại lại xem nhẹ cô ta, không khỏi xấu hổ.
“Anh và Hiểu Vũ đã lâu không gặp. Thật vất vả mới nhìn thấy cô ấy, khó tránh khỏi có chút kích động.”
Nguyễn Thu ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy! Anh quả thật thực kích động. Có điều cô Tịch, Ngọc Thần thường xuyên nhắc tới cô, anh ấy rất nhớ thương cô đấy!”
“Hiện tại là mạt thế, bạn học Nguyễn xưng hô với giáo viên của mình là ‘ Ngọc Thần ’, đây cũng không tính là không hiểu quy củ. Nhưng em gọi anh ta là Ngọc Thần, mà tôi lại là cô giáo, cái này có chút đối xử bên nặng bên nhẹ. Cô Tịch tôi có chút tổn thương.” Lê Viện mỉm cười.
Người bên cạnh đã sớm phát hiện ra bầu không khí không thích hợp. Hiện tại nghe Lê Viện nói như vậy, ánh mắt nhìn Nguyễn Thu lập tức trở nên quái dị.
“Hóa ra là bạch liên hoa.” Trong đám đông, có người nói thầm.
Hốc mắt Nguyễn Thu hồng hồng, ủy khuất nhìn La Ngọc Thần.
La Ngọc Thần đã sớm bị Lê Viện mê hoặc đến thần điên bát đảo.
Không biết vì sao, lại cảm thấy ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ càng xinh đẹp hơn so với trước kia. Còn có một tia mị hoặc lộ ra từ trong xương cốt, giống như yêu tinh.
Lê Viện phát hiện tầm mắt của La Ngọc Thần, khẽ nhấc mi nhìn qua.
“Thần, anh nhìn cái gì?”
Giọng nói kia mềm mại, tựa như nước suối nhỏ giọt.
La Ngọc Thần nuốt nước miếng.
“Hiểu Vũ, lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy.”
Lê Viện cười khẽ: “Đẹp bằng nữ học sinh của anh sao?”
La Ngọc Thần ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Nguyễn Thu bên cạnh.
“Nguyễn Thu là học sinh, em là vị hôn thê của anh, sao có thể giống nhau?”
Tả Hạo Lâm bắt lấy tay Lê Viện.
Ngón tay nhéo một cái trong lòng bàn tay cô, ngầm có ý cảnh cáo.
Lê Viện không khỏi bật cười.
Bình dấm chua này đổ.
Thôi, không chơi nữa.
“Tiểu Thu trẻ tuổi xinh đẹp, tôi quả thật kém hơn.”
“Không phải.” La Ngọc Thần thấy Lê Viện không cao hứng, đang muốn giải thích, lại thấy Nguyễn Thu dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn.
Grừ Grừ Grừ! Bên ngoài zombie gào lên một tiếng đánh gãy tiếng nói chuyện của bọn họ.
“Mọi người có cảm thấy hôm nay zombie rất hưng phấn không?”
Người bên cạnh nói: “Chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.”
“Mọi người đừng sợ. Bảo mật của nhà xưởng này vẫn rất an toàn. Bên ngoài cửa đã đóng chặt. Zombie sẽ không xông vào được.”
Lê Viện nhìn lửa trại, nhẹ giọng nói: “Trận mưa này làm cho zombie lên cấp, tối hôm nay sợ là có không ít zombie cấp cao ra đời. Ngày mai mọi người hãy cẩn thận.”