Tịch thị trưởng là một người đàn ông trung niên nghiêm khắc. Nhưng có một điều mà ai cũng biết, đó chính là bị vợ quản nghiêm.
Tịch thị trưởng từ trước đến nay bá đạo nghiêm túc, nhưng khi đứng trước mặt vợ liền mất hết khí thế. Chỉ cần vợ nói thì số một cũng thành số hai.
Ban đêm, Tịch gia mở tiệc tiếp đón đám người Tả Hạo Lâm.
Tả Hạo Lâm đoan chính ngồi đối diện chịu đánh giá sắc bén của Tịch thị trưởng.
“Cậu họ Tả? Tả Trì là gì của cậu?”
Tả Hạo Lâm nghiêm túc trả lời: “Là cha cháu.”
Tịch thị trưởng nhíu mày: “Thì ra là con ông ta.”
Lê Viện nhận thấy ánh mắt của Tịch thị trưởng nhìn Tả Hạo Lâm càng thêm bất mãn, suy đoán sợ là không tốt lắm.
“Cậu tới nhà của tôi ăn cơm, chưa nói cho cha cậu?”
Tả Hạo Lâm lại đáp: “Ông ấy dẫn lính ra ngoài gϊếŧ zombie, vẫn chưa trở về.”
“Ừm, gần đây đám zombie ngày càng càn rỡ, lão già kia xác thật phải bận rộn cả ngày.” Tịch thị trưởng nhàn nhạt nói: “Ăn cơm đi!”
Những người khác âm thầm rơi mồ hôi lạnh cho đội trưởng nhà bọn họ.
Nhìn bộ dáng này không tốt lắm đâu!
Đã sớm nghe nói quân đội và chính trị luôn bất hòa, hiện tại xem ra không phải lời đồn.
Tịch phu nhân tò mò đánh giá Thu Ly.
“Cậu họ Thu, có quen biết Thu Quân không?”
Thu Ly dừng đũa, dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, trả lời: “Đó là anh trai cháu.”
“Ồ? Cậu là em trai Thu Quân?” Tịch phu nhân kinh ngạc, quay đầu nói với Tịch thị trưởng: “Còn nhớ Thu Quân không? Chính là con rể của dì em.”
Nói với Tịch thị trưởng xong, lại quay sang Thu Ly: “Cô thấy cháu có chút giống với Thu Quân, nên mới đoán liệu có phải là quan hệ họ hàng hay không, không ngờ lại là anh em. Có điều…”
Nói tới đây, Tịch phu nhân có chút khổ sở.
“Bọn họ đều không còn sống. Nếu như cháu không chê, sau này đây chính là nhà của cháu. Còn nếu muốn sống một mình, nhà cô cũng có thể sắp xếp chỗ ở cho cháu.”
Thu Ly do dự một chút.
“Thật không dám dấu diếm, trước kia cháu là một nghệ sĩ. Nếu như ở riêng, khả năng sẽ có chút bất tiện. Nếu làm phiền đến…”
“Không phiền, không phiền. Nhà của cô chỉ có hai đứa nhỏ, cô còn ngại vắng vẻ đây!”
Lê Viện chớp chớp mắt, nhìn về phía Tịch Viêm Hi đối diện.
“Anh, bị ghét bỏ rồi.”
Tịch Viêm Hi tức giận nói: “Đừng lấy anh ra làm đề tài.”
“Mẹ ngại vắng vẻ ý là anh không chịu tìm bạn gái. Tốt nhất là kết hôn ngay lập tức, sau đó sinh em bé.”
“Thôi đi! Hiện tại là mạt thế, ngay cả an toàn của mình cũng là vấn đề, còn kết hôn sinh con. Ngốc chắc?” Tịch Viêm Hi gắp một miếng củ cải vào trong chén của cô. “Đây là do hệ mộc và hệ thổ trồng ra, không giống với củ cải trước khi mạt thế. Ăn cũng không tệ lắm.”
“Hiểu Vũ.” Tịch phu nhân oán trách vài câu, lại nhắm khẩu súng vào đầu Lê Viện. “Không phải con cùng Ngọc Thần ở chung thành phố sao? Những người khác đâu?”
Nói xong liền có chút lo lắng.
Dựa vào hiểu biết của bà với con gái, không có khả năng vứt bỏ La Ngọc Thần mà trở về một mình. Trừ khi…
La Ngọc Thần đã xảy ra chuyện.
Lê Viện biết sớm muộn gì cũng sẽ gây ra náo loạn với La gia, còn không bằng hiện tại giải quyết sớm một chút.
“La Ngọc Thần có người khác. Về sau đừng nhắc đến chuyện giữa bọn con nữa. Bọn con kết thúc rồi.”
“Cái gì?” Phản ứng kịch liệt nhất chính là Tịch Viêm Hi. “Tên khốn kia có phải chán sống rồi hay không? Em là cô gái tốt như vậy còn không biết quý trọng, lại dám nɠɵạı ŧìиᏂ?”
“Bọn em còn chưa kết hôn, thì tính gì mà nɠɵạı ŧìиᏂ? Chỉ có thể nói bản lĩnh người ta lớn, chướng mắt em già rồi, cho nên chọn xuống tay với nữ học sinh.”
Lê Viện bĩu môi.
“Có phải có cái gì hiểu lầm không?” Tịch phu nhân nhíu mày. “Đứa bé kia cũng là do mắt mẹ nhìn lớn lên. Trước kia không phải là người như vậy!”