Thu Ly là một minh tinh điện ảnh nổi tiếng. Hắn có địa vị quan trọng trong các bộ phim TV, và giới ca hát.
Trước khi mạt thế bùng nổ, hắn đang tham gia một buổi hòa nhạc. Vào lúc hát được một nửa bài thì xảy ra hỗn loạn, dưới tình huống đó còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng coi như mạng lớn.
“Cho anh ta ăn chút gì đó trước đi! Nhìn bộ dáng kia chắc đã lâu rồi chưa được ăn uống.” Lê Viện không phải người đam mê sắc đẹp, nhìn thấy Thu Ly cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Dù sao cô cũng đã từng là ảnh hậu, còn phát sinh các loại tình cảm không thể miêu tả với các ảnh đế. Nhìn thấy minh tinh cũng không có kinh ngạc như những người khác.
Lấy ra một ổ bánh mì và một ly sữa từ trong không gian đưa cho Thu Ly. Hắn há miệng thở dốc, khô khốc nói: “Cảm ơn.”
Tống Văn lộ vẻ buồn rầu: “Anh họ của em không có ở đây. Kế tiếp phải tìm anh ấy thế nào đây?”
“Tống Văn, mọi người đã cố gắng hết sức. Nhưng anh họ em không ở đây, cũng không thể tiếp tục đi tìm như mò kim đáy biển, nên kế tiếp mọi người phải lên đường theo lịch trình đã định sẵn. Ba mẹ chị đều ở thành phố C, Tả Hạo cũng vậy, tiếp theo sẽ chạy tới đó.”
Tống Văn trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ gật đầu: “Em biết. Trong khoảng thời gian này thật sự cảm ơn mọi người.”
Nửa tháng sau, thành phố C.
Mỗi người còn sống đều phải trải qua kiểm tra. Lê Viện và đám người Tả Hạo Lâm cũng vậy. Khi đến phiên bọn họ, Tả Hạo Lâm xuất trình giấy tờ. Lê Viện còn chưa mở miệng, thanh niên đăng ký lấy ra một tấm ảnh chụp ra so sánh với cô.
“Cô có phải là Tịch Hiểu Vũ không?”
Lê Viện mỉm cười: “Phải.”
“Thật tốt quá. Tịch thị trưởng đã cử rất nhiều người ra ngoài tìm cô. Cuối cùng cô cũng đã xuất hiện. Mau vào đi!”
“Kiểm tra một chút trước đã! Người của chúng tôi không bị thương, nên không có khả năng lây nhiễm.”
“Được, vậy kiểm tra theo lệ một chút.”
Khi người nhà họ Tịch nghe được tin tức chạy tới, Lê Viện và những người khác đã hoàn thành xong kiểm tra.
“Hiểu Vũ.”
“Em gái.”
Lê Viện ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thùy mị và một chàng trai tuấn tú đang đi về phía mình.
Người phụ nữ là Tịch phu nhân, thiếu niên là anh trai của Tịch Hiểu Vũ, Tịch Viêm Hi.
“Con không sao thật sự quá tốt. Ba mẹ và anh trai con thật là vội muốn chết. Cử nhiều người như vậy đi tìm, một chút tin tức cũng không có.”
Lê Viện lôi kéo tay Tịch phu nhân, vui vẻ kêu: “Mẹ, anh trai. Sao ba không có ở đây? Có phải ông ấy không quan tâm đến con không?”
Lê Viện bĩu môi, bộ dáng đứa trẻ nhỏ bất mãn.
“Nói bậy gì đó? Vừa nói ba đã cử không ít người ra ngoài tìm em. Sao có thể không quan tâm đến em hả?” Tịch Viêm Hi tức giận nói xong, nhìn về phía Tả Hạo Lâm bên cạnh.
Bằng trực giác của một người anh trai, anh đặc biệt không thích tên tiểu tử này.
“Người này là bạn của em? Xưng hô thế nào?”
“Anh ấy là Tả Hạo Lâm, một quân nhân. Mấy vị này là đồng đội của anh ấy. Còn đây là em trai của học sinh em. Về vị này, là người mà bọn em quen biết trên đường.” Lê Viện lần lượt giới thiệu Tống Văn và Thu Ly.
Khác với suy nghĩ của Tịch Viêm Hi, Tịch phu nhân khá thưởng thức Tả Hạo Lâm. Khi nghe nói là quân nhân, càng vừa lòng hơn.
“Đừng đứng mãi ở đây nữa. Chúng ta trở về rồi nói sau!” Tịch phu nhân nhiệt tình tiếp đón.
Nhà của Tịch gia rất lớn. Trước mạt thế chức nghiệp của Tịch tiên sinh là thị trưởng, hiện tại vẫn là một trong những người quan trọng phụ trách thành phố C.
Hiện tại trong thành phố đang có hai thế lực duy trì cân bằng. Một là Tịch thị trưởng nắm đầu chính trị, hai là Thiệu Duẫn Loan cầm đầu quân đội.
Trong nguyên tác, thành phố C là căn cứ lớn nhất vào những năm đầu mạt thế. Có điều rất tiếc qua mấy năm sau sẽ bị zombie tấn công.
Mà nhiệm vụ chính của Lê Viện là thành lập căn cứ những người sống sót thuộc về mình.
Còn một điều nữa, Thiệu Duẫn Loan chính là một trong những nam nhân của nữ chính Nguyễn Thu.