Lê Viện đem viên thuốc nhét vào trong miệng Tống Văn. Thuốc viên vào miệng là tan, rất nhanh liền thấy hiệu quả. Tống Văn vừa rồi còn giống như người chết lập tức liền khởi sắc.
Lúc này cô mới nhìn về phía người bên cạnh.
"Người đó là ai vậy?"
Hầu Tử đặt chàng trai lôi thôi xuống xong, xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
"Không biết. Bọn em tìm thấy trong nhà anh họ Tống Văn. Lúc bọn em đến người này đã hôn mê."
Lê Viện đi tới, vén tóc chàng trai lên.
Tức khắc, một đôi mắt sắc bén nhìn thẳng tắp.
"Dữ như vậy làm cái gì?" Hầu Tử thấy phản ứng của người này, không cao hứng. "Đây là chị dâu của chúng tôi. Nếu cậu làm người ta sợ, cẩn thận tôi đá văng ra đó."
Lê Viện xác định người này không phải Mạnh Hoán, cũng không để bụng chàng trai xa lạ vô lễ.
"A..." Tống Văn phát ra tiếng nói mớ.
Lực chú ý của Lê Viện một lần nữa chuyển dời lên người Tống Văn.
Tống Văn mở to mắt, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình.
"Tôi không chết?"
Đầu To vỗ vỗ bờ vai cậu: "Cậu đã chết, hiện tại là ánh sáng phản chiếu. Có di ngôn gì thì nói đi! Chúng tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu."
Lê Viện liếc Đầu To một cái: "Đừng hồ nháo. Cậu ta mới thoát chết khỏi móng vuốt của zombie, không chịu nổi anh trêu cợt."
Tống Văn nghe Lê Viện nói như vậy, bổ nhào vào trong lòng ngực cô oa oa khóc lóc.
"Cô, em nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa."
Tả Hạo Lâm nhíu mày, không vui nhìn Tống Văn ôm eo Lê Viện.
Lê Viện vuốt đầu Tống Văn, nhẹ giọng cười nói: "Sợ hãi đến thế sao? Gϊếŧ nhiều zombie như vậy, cũng không thấy em sợ cái gì."
"Lần này thì khác." Hầu Tử ở bên cạnh bổ sung. "Nếu không có chị, cậu ấy thực sự có khả năng biến thành zombie. Phải biết là ở đây thực lực của zombie không thấp. Nếu cậu ấy bị thương, chỉ sợ sẽ không rời khỏi đây được."
"Giả thuyết này không đúng, có tôi ở đây, cùng lui tiến với mọi người. Nếu mọi người bị thương, tôi có thể điều trị khỏi." Lê Viện nói. "Nhưng mà Tống Văn, nói chuyện của anh họ em trước. Có phải cậu ta đã không còn ở đây nữa?"
Tống Văn buông Lê Viện ra, đầy mặt lo lắng.
"Đúng vậy!"
Tống Văn nói xong hai chữ, nhìn về phía chàng trai không biết lai lịch đối diện.
"Anh là ai? Vì sao lại ở trong nhà anh họ tôi?"
Chàng trai há miệng thở dốc, lắc đầu.
"Nghĩa là gì vậy?" Đầu To sờ sờ đầu. "Cậu nói chuyện đi! Chúng tôi không hiểu ngôn ngữ cơ thể."
Nam nhân sờ sờ yết hầu, mày nhíu chặt.
"Được rồi, anh nên tắm rửa trước, đổi quần áo đi!" Lê Viện nói: "Đầu To, cậu giúp hắn."
"Vâng." Đầu To đi về phía người nam nhân. "Đi thôi! Tôi giúp cậu đổ nước."
Dị năng của Đầu To chính là hệ thủy.
Hơn nữa, dị năng của cậu vẫn là do Lê Viện dùng nước thuốc của hệ thống kích hoạt.
Nửa tiếng sau, Đầu To dẫn theo chàng trai kia ra ngoài.
"Mẹ ơi!" Hầu Tử trừng lớn mắt nhìn nam nhân trước mặt. "Quá soái!"
Lê Viện đang ngủ gật, nghe thấy giọng nói của Hầu Tử nhìn sang. Khi nhìn thấy diện mạo của chàng trai, trong mắt hiện lên thần sắc kinh diễm.
"Tôi nhớ ra rồi! Anh là minh tinh đúng không?" Tống Văn nói: "Tên là Thu Ly thì phải?"