Cạch! Cửa mở ra.
Tả Hạo Lâm ra ngoài.
"Lão đại..." Hầu Tử đang ăn mì gói, nhìn thấy Tả Hạo Lâm đi ra, kích động mà buông mì gói trong tay, chạy nhanh tới.
Động tác của những người khác đều chậm một nhịp, có điều rất nhanh cũng chạy tới.
"Lão đại..."
Đầu To ngồi trên sô pha, trên mặt tràn đầy nụ cười tà ác.
Tống Văn bị bộ dáng của cậu làm cho không thể hiểu được.
"Anh không đi xem sao?"
Rột! Rột! Rột!
Đầu To cúi đầu ăn mì gói.
Cậu hút thật sự lớn tiếng.
"Nhìn lão đại của chúng ta thần thanh khí sảng, chỉ cần có mắt đều biết anh ấy khôi phục rất khá."
"Lão đại, Tịch tiểu thư đâu?"
Biểu tình của Tả Hạo Lâm có chút không được tự nhiên.
Lê Viện đang nghỉ ngơi trong phòng. Rốt cuộc hắn trẻ tuổi sung sức, tinh lực mười phần, tuy chỉ là hai lần ngắn ngủi, nhưng bởi vì tần suất quá cao, vẫn làm cô ăn mệt. Hơn nữa còn là lần đầu tiên của cô, thân thể thật sự yếu ớt.
Nghĩ đến cảnh đẹp vừa rồi, Tả Hạo Lâm chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nếu không phải thời điểm hiện tại không thích hợp, thật muốn đuổi hết đám người này đi, như vậy là có thể ở riêng với cô.
"Cô ấy mệt. Để cho cô ấy ở đây nghỉ ngơi một lúc." Tả Hạo Lâm đi về phía Tống Văn. "Anh họ của cậu ở đâu? Chúng ta đi xem tình huống trước."
"Được." Tống Văn không có ý kiến. "Tôi dẫn anh đi."
"Đầu To, cậu ở lại. Hiểu Vũ ở bên trong nghỉ ngơi, đừng quấy rầy đến cô ấy, cậu ở đại sảnh canh chừng là được. Đợi chút nghe thấy âm thanh của chúng ta sẽ mở cửa."
"Hiểu Vũ..." Đầu To cười hắc hắc: "Lão đại, anh với chị dâu phát triển nhanh thật nha!"
Đầu To không nói, những người khác cũng không để ý. Hiện tại phát hiện Tả Hạo Lâm xưng hô với Lê Viện thay đổi, nói giữa hai người không có chuyện gì cũng không ai tin.
Tống Văn không cao hứng mà nói thầm: "Cô Tịch là của anh họ tôi."
"Này nhóc, anh họ cậu còn không để bụng, cậu để ý như vậy làm gì? Nếu như anh họ cậu thật sự để ý, thì đã không rời khỏi chị dâu chúng ta." Đầu To vỗ vỗ bả vai Tống Văn. "Được rồi, chân trời nơi nào không có hoa thơm? Anh họ cậu rồi sẽ gặp được cô gái tốt thôi."
Tả Hạo Lâm chuẩn bị xong đồ đạc, dẫn theo mấy người thủ hạ lên lầu.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng rống của zombie, ngay sau đó là âm thanh chiến đấu. Âm thanh kia giằng co hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng ngừng lại.
"Bọn họ đâu hết rồi?" Lê Viện đi ra, chỉ nhìn thấy Đầu To nằm ngủ trên sô pha, không có những người khác.
Đầu To lập tức ngồi dậy, sau đó nhảy dựng lên hành lễ: "Chào chị dâu."
Lê Viện liếc nhìn cậu: "Bớt đùa giỡn lại. Bọn họ đâu rồi?"
"Lên lầu rồi. Nhìn thời gian này, chắc là sẽ xuống sớm thôi!" Đầu To cười tủm tỉm nói: "Chị dâu, lão đại là một nam nhân tốt, về sau giao cho chị chiếu cố."
"Người biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu." Lê Viện làm một động tác cắt cổ. "Tôi đi xem bọn họ."
"Ối đừng! Chị dâu vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi! Bọn họ sẽ xuống nhanh thôi." Đầu To vội vàng khuyên can.
"Đầu To! Mở cửa." Bên ngoài truyền tới giọng nói nôn nóng của Hầu Tử.
Đầu To vội vàng chạy tới mở cửa.
Nhìn thấy Hầu Tử đỡ một chàng trai lôi thôi đi vào. Phía sau cậu ta, là Tả Hạo Lâm đỡ Tống Văn bị thương, theo sau là những người khác.
"Tống Văn bị thương?" Lê Viện đi tới. "Bị thương nặng hay không?"
"Không nặng." Tả Hạo Lâm vội vàng nói: "Bị zombie cấp rất thấp cắn."
Lê Viện liếc nhìn Tả Hạo Lâm một cái.
"Vậy cũng cần trị liệu."
Tả Hạo Lâm có chút ủy khuất nhìn cô: "Em muốn trị liệu như thế nào?"
"Đương nhiên là dùng..." Lê Viện biết tâm tư của hắn, không khỏi nở nụ cười. "Dùng thuốc rồi!"
Đừng tưởng rằng cô không biết tâm tư của nam nhân này. Đây là sợ cô dùng phương pháp " tương tự " cứu Tống Văn đi!
Nhìn biểu cảm vừa rồi của hắn, tựa như chó con bị vứt bỏ vậy. Rõ ràng được thiết lập là đại chó săn, hiện tại lại biến thành sủng vật cún con sao?