"Xem ra đã đi rồi."
Nguyễn Thu nhìn gian phòng trống không trước mặt, nói với La Ngọc Thần sắc mặt khó coi.
La Ngọc Thần lại không mù, đương nhiên nhìn ra được mình bị cho leo cây.
"Chắc là cô Tịch có chuyện quan trọng đi!"
Nguyễn Thu chưa dứt lời, vừa nói đã khiến cho La Ngọc Thần nhớ tới cái gọi là " học sinh ".
Chỉ vì một " học sinh ", mà đến cả bạn trai cũng không cần. Xem ra " học sinh " này cũng không phải học sinh bình thường.
Trong lòng La Ngọc Thần có quỷ, vì vậy đã dùng chung suy nghĩ đoán " Tịch Hiểu Vũ ". Có điều, cho dù " Tịch Hiểu Vũ " biết suy nghĩ hắn ta, cũng sẽ không để ý.
Nguyễn Thu quấn lấy, lắc lắc cánh tay hắn: "Thần, đừng nóng giận, anh còn có em."
La Ngọc Thần nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, nuốt nước miếng.
"Em sẽ không rời bỏ anh, đúng không?"
Nguyễn Thu nở nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên... Biết rõ tâm ý của em đối với anh, còn phải hỏi."
"Vẫn là thu Thu tốt nhất." La Ngọc Thần nhéo nhéo khuôn mặt Nguyễn Thu. "Đáng tiếc, chúng ta là thầy trò..."
"Thần, tuổi tác chúng ta không kém nhau lắm. Ai bảo anh ưu tú, tuổi còn trẻ đã là giáo viên đại học. Hiện tại là mạt thế, ai còn để ý đến mấy cái này? Hơn nữa, xung quanh đều là người lạ, ai biết quan hệ của chúng ta? Người luôn để ý chỉ có chính anh mà thôi. Thần, anh nếu không thích em, em liền đi thích người khác."
"Vừa rồi còn nói mãi mãi không rời khỏi anh. Hiện tại lại đi thích người khác?" La Ngọc Thần không vui. "Tiểu nha đầu thối, em cũng là kẻ lừa đảo."
Nguyễn Thu nhón chân, hôn lên môi La Ngọc Thần.
"Nói vậy, anh cũng tin?"
La Ngọc Thần nuốt nước miếng.
*
Thành phố E. Sau khi bọn họ lái xe vào, lập tức bị zombie vây quanh.
"Không thích hợp!" Đầu To vừa gϊếŧ zombie vừa nói: "Tại sao zombie ở đây lợi hại thế?"
Lê Viện ném hết quả cầu lửa này đến quả cầu lửa khác. Chờ dị năng dùng gần hết, lúc này mới bắt đầu vung roi chiến đấu.
"Không phải chỉ ở thành phố này lợi hại, mà tất cả zombie đều trở nên lợi hại."
"Zombie thăng cấp." Tả Hạo Lâm đưa ra kết luận.
"Vãi đạn." Đầu To mắng to. "Chúng ta còn chưa có thăng cấp đâu, zombie đã đi trước rồi."
"Không được, không được... Tôi không chịu nổi." Có người kêu to.
Lê Viện ném một dị năng hệ quang qua. Người nọ một lần nữa khôi phục sức sống.
"Cảm ơn chị dâu."
"..." Lê Viện bị sặc nước miếng.
Động tác của Tả Hạo Lâm tạm dừng một chút, thiếu chút nữa không bị zombie cào thương.
Có điều, hắn không có sửa đúng lời " hồ ngôn loạn ngữ " của người nọ.
Tống Văn bĩu môi.
Quả nhiên, tên Tả Hạo Lâm có ý tứ đối với " chị dâu tương lai " mà.
Có điều cũng không kỳ quái. Dọc đường đã từng gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng không có người nào hoàn mỹ giống như " cô Tịch " của bọn họ.
Đầu tiên là dung mạo. Người phụ nữ khác đều mặt xám mày tro, chỉ có cô càng ngày càng xinh đẹp. Tiếp theo là thực lực. Cô gái nhà ai có thể có được nhiều dị năng? Sau đó là tính tình. Nữ nhân có một chút thực lực sẽ chia thành hai loại, một là cực kỳ bá đạo, giống như mình là chúa tể thế giới. Hai là làm bộ làm tịch, bên ngoài giả mù sa mưa.
"Đừng gọi bậy. Cô Tịch của chúng ta đã có bạn trai."
Đầu To ở bên cạnh xen mồm: "Thôi đi! Cái loại chim gãy cánh kia so được với lão đại của chúng ta chắc? Lão đại đây mạnh nhất tất cả các phương diện thể dục thể thao. Người phụ nữ nào cưới về, tuyệt đối là muốn có bao nhiêu tính phúc liền có bấy nhiêu tính phúc (?)."
Khóe miệng Lê Viện giật giật.
Tuy là chữ " hạnh " và " tính " cùng âm khác chữ (*), nói ra bằng miệng làm cho người ta không cảm giác được. Nhưng cô là người giàu " kinh nghiệm " được không? Đã tiếp thu được tín hiệu.
(?) Tính phúc nhắc tới ở đây là chuyện giường chiếu.
(*) Ý là câu của Đầu To mang 2 nghĩa: Hạnh phúc - Tính phúc.