Kế hoạch ban đầu của Lê Viện là tới thành phố C, sau đó tìm tra nam La Ngọc Thần và tra nữ Nguyễn Thu tính sổ, nhưng mà không ngờ tới…
“Hiểu Vũ…” La Ngọc Thần kích động chạy đến. “Thật tốt quá, em còn sống. Em có biết gần đây anh lo lắng cho em bao nhiêu không?”
Lê Viện rút tay về, mỉm cười: “Đúng vậy! Tôi còn sống.”
“Cô Tịch…” Nguyễn Thu mặc váy trắng bước tới, ôn nhu nhìn Lê Viện. “Trong khoảng thời gian này thầy La vẫn luôn tìm cô.”
Trong mắt La Ngọc Thần hiện lên thần sắc xấu hổ.
Có tìm ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ hay không, trong lòng bọn họ biết rõ ràng. Hiện tại làm trò trước mặt ‘ Tịch Hiểu Vũ ’, trong lòng hắn có chút áy náy.
Dù sao cũng là bạn gái quen biết mấy năm, kết giao từ thời đại học, nói không có tình cảm là không có khả năng. Chỉ là sau một thời gian dài, cảm giác càng ngày càng mờ nhạt, khuôn mặt xinh đẹp nhìn lâu cũng sẽ chán. Mà ở trường đại học lại không thiếu nữ học sinh trẻ tuổi xinh đẹp. Cho nên…
Nhưng mà, hôm nay ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ giống như có gì đó khác lạ.
Trong ấn tượng ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ luôn mềm mỏng, thoạt nhìn điềm đạm nho nhã. Lúc đầu còn cảm thấy tìm được một người bạn gái dịu dàng như vậy thật hạnh phúc, nhưng sau một thời gian dài, liền cảm thấy giống như cá chết, một chút thú vị cũng không có.
Mà Nguyễn Thu thì khác. Diện mạo thanh tú ngoan ngoãn, có đôi khi lại hoạt bát lanh lợi. Khi thì quấn lên làm nũng, giọng nói ngọt như nước, dáng người thướt tha càng làm cho đàn ông khó nắm bắt.
La Ngọc Thần nhìn hai cô gái trước mặt, đột nhiên có chút dao động. Một bên là bạn gái mấy năm, một bên là người yêu ái muội, hiện tại hai người đều ở trước mặt hắn ta, mà hắn ta lại chỉ có thể chọn một người.
“Chị Hiểu Vũ, mấy vị này là…” Đầu To hỏi.
Lê Viện cười cười: “Thật xin lỗi, đã để các anh đợi lâu. Như vậy đi! Các anh cứ đi trước, lát nữa tôi sẽ đến tìm các anh.”
“Hiểu Vũ, bọn họ là ai?” La Ngọc Thần thấy Tả Hạo Lâm, trong mắt hiện lên đề phòng.
Tả Hạo Lâm mặc một bộ trang phục màu đen dễ vận động. Dáng người còn cao hơn vài phần so với La Ngọc Thần, thể trạng cũng cường tráng hơn. Đương nhiên quan trọng nhất chính là khuôn mặt kia rất đẹp mắt.
Nguyễn Thu thấy Tả Hạo Lâm, trong mắt hiện lên kinh diễm.
Người đàn ông này thật soái.
Còn thật tàn khốc.
Tả Hạo Lâm làm lơ đánh giá của hai người, nói với Lê Viện: “Phòng số 10 ở phía trước.”
“Biết rồi.” Lê Viện làm một cái thủ thế ‘ok’.
Nhóm quân nhân đi rồi, biểu tình của La Ngọc Thần trở nên nghiêm túc.
“Hiểu Vũ, em còn chưa nói bọn họ là ai.”
Lê Viện mỉm cười: “Bạn bè quen biết trên đường. May mắn cậu ấy đã bảo vệ tôi, bằng không…”
“Hóa ra là như vậy.” La Ngọc Thần một lần nữa tươi cười. “Hiện tại chúng ta gặp lại rồi, em không cần đi theo bọn họ. Anh sẽ bảo vệ em.”
Không biết vì sao, hiện tại ‘ Tịch Hiểu Vũ ’ đẹp hơn so với trước kia. Cho dù Nguyễn Thu có dị năng hệ thủy và không gian cũng không có được phong tình như cô. Điều này làm cho La Ngọc Thần đã quyết định chia tay thay đổi chủ ý. Hắn ta đột nhiên không muốn tách ra với cô.
Sắc mặt Nguyễn Thu khó coi. Nhưng rất nhanh, cô ta khôi phục biểu tình ngoan ngoãn nghe lời.
“Đúng vậy, cô Tịch. Cô và thầy La đã gặp lại, nhất định không thể lại xa nhau.” Nguyễn Thu nói xong, lại nhìn về phía La Ngọc Thần. “Thầy La rất nhớ cô.”
Đêm qua còn đè cô ta trên tường, hai người hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, có thể thấy được có bao nhiêu ‘ nhớ ’ cô.
Khóe miệng Nguyễn Thu hơi hếch, trong mắt tràn đầy đắc ý.
La Ngọc Thần ho nhẹ một tiếng, dời đề tài: “Chúng ta cũng thuê phòng ở đây. Em đi theo bọn anh! Tiểu đội của bọn anh có hơn hai mươi người, tất cả đều là biến dị giả và dị năng giả. Em đi theo bọn anh, có thể bảo đảm an toàn.”
La Ngọc Thần không hỏi Lê Viện có dị năng hay không. Theo như hắn ta thấy, Lê Viện có thể hoàn hảo không hao tổn gì, hẳn là được mấy nam nhân vừa rồi bảo vệ. Nghĩ đến đây, hắn ta có chút khó chịu. Bạn gái của mình bị người đàn ông khác bảo vệ, không chừng còn vì thế mà bị chiếm tiện nghi. Phải biết rằng bọn họ quen biết đã nhiều năm, hắn ta còn chưa chạm vào cô đâu!
Dáng người Lê Viện đẫy đà hơn Nguyễn Thu. Nguyễn Thu quá gầy. Thoạt nhìn thon thả, kỳ thật không quyến rũ như Lê Viện ngực to mông vểnh.
Quen biết nhiều năm như vậy còn không chạm vào cô. Cho dù chia tay, cũng phải ăn vào trong bụng rồi tính. Bằng không chẳng phải đã uổng phí mấy năm qua sao?
Trong mắt La Ngọc Thần tham lam nổi lên du͙© vọиɠ.