Trên xe buýt là các bao lớn bao nhỏ đựng bánh mì và sữa bò.
Đây đều là lương thực do những người trong quân ngũ bất chấp nguy hiểm chuyển đến. Lúc đầu mọi người bị mất bình tĩnh, thấy lương thực liền tranh nhau, hiện tại chỉ còn lại có nhiêu đây.
Trên xe buýt có khoảng 50 người. Mà đống bánh mì và sữa bò cũng không còn nhiều. Theo bình quân mà nói, xác thật không qua nổi ba ngày.
"Còn nữa, nếu tìm được vật tư, nộp lên một nửa, một nữa giữ lại."Ngữ khí Lê Viện nhàn nhạt, vỗ roi trong tay. "Đừng bất mãn. Nếu như không nộp lên, thì không được đi theo đoàn xe. Mấy người có thể tự hành động một mình. Đến lúc đó sống hay chết, không liên quan gì tới tôi."
"Cô gái này..." Một người già vừa định lên tiếng, đã bị Tống Văn không kiên nhẫn đánh gãy.
"Ô, cụ này, ông đừng cậy già mà lên mặt. Chúng tôi không phải quân nhân, nên không có nghĩa vụ giúp các người. Chúng tôi còn đang bận tìm người nhà của mình đây!"
Người già kia lập tức im lặng.
Nhóm quân nhân bị thương, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào hai người trẻ tuổi. Nếu như bọn họ bỏ đi, đám người này còn có thể sống bao lâu?
Lê Viện nhìn về phía Tả Hạo Lâm.
"Anh nhìn xem đã chiều bọn họ thành cái dạng gì? Nếu như để cho bọn họ hiểu các quy tắc khi mạt thế đến, các anh cũng sẽ không bị tổn thất nhiều đồng đội như vậy. Có thể làm người tốt, nhưng không thể quá mềm yếu. Các anh là quân nhân không phải biết rõ tuân thủ kỷ luật nhất sao? Vì sao ngay cả một đám người thường cũng không đối phó được?"
"Đó là bởi vì lão đại của chúng tôi quá lương thiện. Vẫn là em gái đây có biện pháp. Nên cho những người này biết mùi một chút, bằng không sẽ xem chúng ta như nô ɭệ."
Ba ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Dưới sự bảo vệ của Lê Viện Tống Văn, và nhóm quân nhân được cô chữa khỏi, đoàn người thuận lợi tới thành phố F.
Từ khi bắt đầu Lê Viện đã đặt ra quy tắc. Những người thường liên tục ầm ĩ trên đường, mỗi bữa chỉ được nửa cái bánh mì, hơn nữa còn một ngày hai bữa là không đủ no. Nhưng vật tư chỉ có từng đó, bọn họ không muốn đóng góp, thì chỉ có đói bụng. Sau đó có người chịu đi theo Lê Viện gϊếŧ zombie, rốt cuộc cũng được ăn no.
Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai. Hai ngày sau, một nửa nhóm người cũng chịu góp sức. Nửa còn lại là cụ già và phụ nữ ốm yếu.
Đối với những người này, Lê Viện vẫn không có mềm lòng.
Trong kho hàng của cô có không ít đồ ăn. Nếu là bình thường, cô có thể lương thiện phát cho bọn họ. Nhưng đây là mạt thế. Cô không có khả năng nuôi bọn họ cả đời. Chờ tới khi đến thành phố F rồi, bọn họ phải tách nhau ra. Đến lúc đó sẽ có người dạy cho bọn họ biết thế nào là tàn khốc thật sự. Khi đó hối hận cũng đã muộn. Người khác không lương thiện như cô, sẽ đi bảo vệ một người dưng.
"Phía trước chính là căn cứ thành phố F." Lê Viện nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa? Sau này phải dựa vào chính mình."
Mấy người đã từng gϊếŧ zombie lộ ra thần sắc kiên định. Nhưng cũng có rất nhiều ánh mắt mờ mịt.
"Tôi đã từng nói, mọi người sẽ hối hận vì sự lười biếng của mình. Mấy ngày trước nếu như theo tôi đi gϊếŧ zombie, tôi còn có thể chỉ dẫn, bảo vệ mọi người. Hiện tại đã không ai có thể chiếu cố các vị. Con đường sau này phải nhờ vào chính bản thân mình."
"Cô gái... Cô có thể đừng đi không?" Một ông lão khẩn cầu nhìn cô.
Lê Viện mặt không cảm xúc, lạnh nhạt lắc đầu: "Không thể. Tôi còn có người nhà của mình."
Phía trước là một hàng dài đang xếp hàng. Mỗi một người vào thành phố đều phải làm thống kê. Nếu như mang theo vật tư, còn phải giao nộp một nửa.