“Cô gái, cô vẫn luôn ở đây châm ngòi ly gián là có ý gì? Chuyện vừa rồi là chúng tôi sai. Chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi.”
“Đúng vậy! Cô gái à, cô đang cố ý châm ngòi quan hệ của chúng tôi sao? Lớn lên xinh đẹp như thế, sao lại ác độc vậy chứ?”
“Ai mà không có lúc mắc phải sai lầm? Chúng tôi cũng đã biết sai rồi.”
Mấy chục người mồm năm miệng mười. Bọn họ trong miệng nói lời xin lỗi, nhưng nhìn vào đôi mắt không có bất kỳ ý tứ hối lỗi nào. Có điều cảm thấy hối hận là sự thật. Cũng không phải do lương tâm trỗi dậy, mà là sợ nhóm quân nhân này bỏ mặc bọn họ.
Tống Văn nhìn về phía Lê Viện: “Cô Tịch, chúng ta đi thôi!”
Lê Viện không vội vã rời đi, mà quay đầu lại hỏi Tả Hạo Lâm: “Các anh định đi đâu?”
Tả Hạo Lâm đáp: “Thành phố C.”
“Vậy chúng ta tiện đường. Có điều bọn tôi phải đi đường vòng đến thành phố E trước.” Lê Viện nói: “Mấy hôm trước trên radio phát tin tức, có một căn cứ ở thành phố F. Nếu anh muốn đến thành phố C, không có khả năng dẫn theo bọn họ. Thành phố F chỉ cách chỗ này ba ngày lộ trình, anh có thể đưa bọn họ đến đó.”
Lê Viện nói xong, chuẩn bị rời đi. Tả Hạo Lâm bỗng tiến lên vài bước che trước mặt cô, nhìn cô bằng vẻ mặt rối rắm.
Lê Viện bị bộ dáng của hắn chọc cười.
“Vị quân nhân này, có chuyện gì sao?”
“Tôi…” Tả Hạo Lâm ho nhẹ một tiếng. “Mấy người chúng tôi đều bị thương. Hiện tại zombie lại đông, những người bình thường này căn bản không có cách nào sống sót. Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, theo như lời cô nói, chỉ cần đưa đến thành phố F là được. Vậy có thể nhờ tiểu thư hộ tống giúp chúng tôi một đoạn đường không. Chờ vết thương của chúng tôi khỏi hẳn, lại phụ trách đưa cô đến thành phố C.”
Lê Viện muốn nói, nhìn trường hợp này của các anh, ai hộ tống ai còn chưa biết đâu!
Có điều, Tả Hạo Lâm đã cứu bọn họ, bọn họ cũng không thể không biết ơn. Cứ cái đà này, nhóm quân nhân khẳng định sẽ bị đám người thường liên lụy đến chết.
Tuy có hơi ngớ ngẩn, nhưng ý định vẫn tốt. Chi bằng thuận tay giúp bọn hắn một phen. Dù sao căn cứ ở thành phố F cũng không xa, có thể đi tìm hiểu một chút.
Thành phố C cũng có một căn cứ, hơn nữa quy mô còn rất lớn. Người nhà của nguyên chủ ở nơi đó. Mà đó cũng là nơi ngầm đấu đá của bọn họ và nam nữ chính.
Tống Văn không muốn xen vào. Vì hiện tại cậu đang lo lắng cho Mạnh Hoán. Nhưng cậu cũng không nói gì, đem quyền quyết định giao cho Lê Viện.
“Được.” Lê Viện nhàn nhạt nói: “Nhưng có một điều kiện, tôi có thể ở lại, từ giờ trở đi, quyền lãnh đạo ở đây là của tôi. Nếu ai không nghe theo tôi phân phó, vậy trực tiếp rời khỏi tiểu đội.”
“Cái đó không được.” Tả Hạo Lâm còn chưa nói gì, những người thường bắt đầu bãi công. “Lòng dạ cô gái này lạnh lùng, ai biết cô sẽ đối xử với chúng ta như thế nào.”
“Vậy thì rời đi đi! Nếu tôi không bảo vệ mấy người, nhóm quân nhân này không đến nửa tiếng nữa sẽ chết ở đây. Ai bảo vừa rồi mấy người ngu ngốc, ra tay đối với ân nhân cứu mạng của mình!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lần này bọn họ thật sự hối hận.
Đầu To thấp giọng nói: “Đáng đời. Khi chúng ta vào quân ngũ cũng phải có quy củ, muốn thế nào thì thế đó đúng không? Hiện tại cuối cùng cũng có người trị bọn họ.”
Tả Hạo Lâm nhìn thoáng qua Đầu To.
Đầu To nhún nhún vai, không nói chuyện nữa.
Kế tiếp đám người leo lên xe buýt.
Đúng vậy! Mấy chục người bình thường ăn ở trên xe buýt. Mà trong số bọn họ có tài xế, vì vậy cô không phải nhọc lòng về vấn đề lái xe.
Trên xe buýt, Lê Viện thông báo quy định mới.
“Người gϊếŧ zombie có thể có một ổ bánh mì và một ly sữa, người không gϊếŧ zombie chỉ có nửa ổ bánh mì.”
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi. “Dựa vào gì chứ?”
Lê Viện vỗ vỗ vật tư trên xe buýt.
“Dựa vào những thứ này không thể kéo dài được ba ngày. Nếu như mọi việc suôn sẻ, thì có thể kéo dài trong ba ngày, còn nếu không, mấy ngươi chưa kịp tới thành phố F đã chết đói.”