Vào nửa đêm, Kim Ngô Vệ thiết giáp oai nghiêm xông vào, đánh thức người đang trong giấc mộng. Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng đã bị dồn vào trong khuôn viên, Kim Ngô Vệ nói Cung Vương tạo phản thất bại, bọn họ đều là tàn dư của Cung Vương.
Chu Tiểu Bảo một năm nay đã đọc vài quyển sách, biết được tội phản nghịch là trọng tội sẽ bị tru di cửu tộc, Cung Vương là người trong hoàng tộc có thể không phải chết, nhưng những người khác tám phần khó thoát được kiếp nạn này.
“Ta không có quan hệ gì với Cung Vương gì, ta không được coi là thê tộc của Cung Vương!” Chu Tiểu Bảo hận không thể xóa sạch quan hệ:
“Nhị tỷ của ta chỉ là ngoại thất của Cung Vương mà thôi, không danh không phận, ta không phải là tiểu cữu tử của Cung Vương, ta và hắn ta không có quan hệ gì, các ngươi không thể bắt ta, không thể chặt đầu ta.”
Tiêu Nhã Quân hồn bay phách tán trước tin dữ Cung Vương tạo phản thất bại, nàng ấy không thể tin vào tai mình, từng li từng tí ngước mắt lên nhìn Chu Tiểu Bảo nói năng ngọng nghịu phủ sạch mọi quan hệ. Vài ngày trước, hắn ta còn gọi tỷ phu một cách rất nhiệt tình.
Chu Tiểu Bảo hoảng sợ nhìn nàng ấy: “Nhị tỷ, tỷ nói cho bọn họ biết đi, tỷ không có danh phận gì, cho dù muốn tru di cửu tộc cũng không đến lượt ta, hơn nữa nhà chúng ta cũng không được coi là thê tộc của Cung Vương. Nhị tỷ, ta là đứa con trai duy nhất của Chu gia chúng ta, nếu ta chết đi, phụ mẫu sẽ ra sao!”
Tiêu Nhã Quân nhìn hắn ta như thể không quen biết, ánh mắt kiên định, trên mặt không có chút máu.
Chu Tiểu Bảo rụt cổ lại có chút chột dạ: “Ta nói sai chỗ nào, ta vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với Cung Vương, nhị tỷ tỷ mau nói cho bọn họ biết đi.”
Lời nói của Chu Tiểu Bảo như gõ chiêng vào tai Chu Chiêu Đệ, làm tiêu tan giấc mơ đẹp về lão thái phi của Vương phủ.
Tạo phản, Cung Vương thật sự đã tạo phản, còn tạo phản thất bại, Cung Vương xong đời rồi, thể con trai của nàng ta há không phải sẽ bị liên lụy sao.
Sao có thể như thế được!
Chu Chiêu Đệ hoàn hồn, chạy tới cướp lấy Khang Ca Nhi đang khóc: “Đây là con trai của ta, con trai của ngươi ở kia, đây là con trai của ta, không phải của Cung Vương, không liên quan gì đến Cung Vương.”
“Đại tỷ, ngươi đang làm gì vậy, mau bỏ đứa trẻ xuống đi, ngươi dọa Khang Ca Nhi sợ rồi.” Tiêu Nhã Quân lo lắng, muốn đi giành con trai lại.
Ngô Đồng vội bay tới kéo Tiêu Nhã Quân lại, nhớ tới nô tỳ trung thành trong thoại bản vì muốn bảo vệ tiểu chủ tử, đã dùng con trai của mình để đổi thân phận với tiểu chủ tử. Ngày thường tuy rằng bà cô có chút cay nghiệt, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại sẵn sàng hy sinh con trai của mình vì tiểu thiếu gia, chả trách Vương gia phu nhân lại đối xử tốt với nàng ta như vậy.
Đầu óc Ngô Đồng nhanh chóng vận chuyển, vừa đỏ mặt tía tai làm dáng vẻ đi giành lại đứa trẻ vừa nói: “Bà cô, ngươi nói bậy bạ gì vậy, lúc trước ngươi đã hứa với phu nhân như thế nào?”
Ngô Đồng vội vàng che miệng lại, trên mặt ảo não vì đã nói lỡ.
“Xuy.”
Chu Chiêu Đệ nhổ nước bọt, ôm đứa trẻ lùi về sau mấy bước: “Ta đã hứa chuyện gì, ngươi mới nói bậy, ngươi là đồ đê tiện, muốn con trai của ta chết thay cho con trai của Tiêu Nhã Quân, đừng có mà mơ.”
Bộ dạng của nàng ta khác hẳn so với thường ngày, nhưng Tiêu Nhã Quân cũng không thèm để ý nữa, toàn thân nàng ấy căng thẳng cứng đờ như cục đá, hàm răng lập cập: “Ngươi nói Khang Ca Nhi là con trai của ngươi?”
Nhìn thấy Tiêu Nhã Quân kinh ngạc thất sắc, trong lòng Chu Chiêu Đệ có một sự vui sướng không đúng lúc. Cho dù xung quanh đều là Kim Ngô Vệ, vốn dĩ vẫn không biết sẽ như thế nào, nhưng nàng ta vẫn không khỏi đắc ý nâng đứa trẻ trong lòng lên: “Khang Ca Nhi là con trai của ta, Tiểu Thạch Đầu mới là con trai của ngươi. Ta đã lén lút hoán đổi, giống như mẫu thân năm đó đổi ngươi lấy Phán Đệ vậy, lén lút đổi.”
Hai mắt Tiêu Nhã Quân đột nhiên mở to, khóe mắt như muốn nứt ra. Sự thờ ơ của Chu Chiêu Đệ đối với Tiểu Thạch Đầu và tình yêu thương dành cho Khang Ca Nhi thoáng qua trước mắt, đầu óc Tiêu Nhã Quân như muốn nổ tung, nàng ấy run rẩy lắc đầu:
“Không thể nào, ngươi gạt ta.”
“Đừng có diễn kịch ở đây nữa, đừng coi bọn ta là những kẻ ngốc.”
Người cầm đầu của Kim Ngô Vệ cười một tiếng lạnh lùng.
“Sai gia, ta nói đều là sự thật.” Chu Chiêu Đệ sợ con trai do mình vất vả khổ sở mang thai mười tháng sinh ra chết thay cho con trai của Tiêu Nhã Quân, cố gắng giải thích: “Ta đã hối lộ bà vú, nhân lúc bọn họ đang bận bịu rối rít ta đã tráo đổi hai đứa trẻ. Sai gia nếu không tin có thể hỏi bọn họ, những điều ta nói đều là sự thật, đây thật sự là con trai của ta, còn kia mới là con trai của Cung Vương, các ngươi muốn bắt thì hãy bắt nó đi.”
Chu Chiêu Đệ lòng đầy sợ hãi chỉ tay về phía bên kia, bà vú, tiểu Điệp... liên tiếp chỉ thẳng vào bốn người, nàng ta nắm được nhược điểm của bọn họ rồi dùng bạc trang sức mà Tiêu Nhã Quân đưa cho nàng ta để mua chuộc bọn họ.
Tiểu Điệp và những người khác vội vàng quỳ xuống, có lẽ cảm thấy rằng không cần phải che giấu nữa, từng người lần lượt khấu đầu rồi thừa nhận sự thật.
Tiêu Nhã Quân chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, giống như bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng, toàn thân mềm nhũn.
“Phu nhân.”
Ngô Đồng kêu khóc đỡ Tiêu Nhã Quân dậy.
Tiêu Nhã Quân dựa vào người Ngô Đồng, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Chiêu Đệ, con ngươi sáng ngời, giống như hai mũi tên nhọn: “Ta đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!”
Giọng nói vô cùng thảm thiết.
“Tại sao lại không, những ngày tháng tốt đẹp của ngươi chẳng phải cũng đến từ việc như thế này sao, ta cũng muốn con trai của ta được sống thật tốt. Hơn nữa, ngươi có tư cách gì trách móc ta, để cho ngươi có được cuộc sống sung sướng, phụ mẫu đã bị bắt bị lưu đày, ta mới trở nên người không giống người ma không giống ma, ngươi đối xử tốt với ta là chuyện phải làm, đều là ngươi đã nợ ta.”
Chu Chiêu Đệ tự tin nói ra, nàng ta hết lần này đến lần khác nói với bản thân, dần dần cũng tin rằng Tiêu Nhã Quân thực sự đã nợ nàng ta.