Sau máy gieo hạt cầm tay, A Ngư lại sáng chế ra khung canh tác thay thế và ròng rọc đuổi côn trùng.
Lúc trước rất nhiều người cảm thấy nàng đều dựa vào sự may mắn, mèo mù vớ cá rán mà thôi. Thậm chí còn có một số ít người cho rằng, máy gieo hạt cầm tay là do thợ thủ công của Tĩnh Hải Hầu phủ nghĩ ra. Do Tĩnh Hải Hầu biết đích nữ của mình lớn lên ở nông thôn, không đủ tự tin, vì vậy đã cố ý để đích nữ hưởng phần công trạng này, giúp nàng nổi danh.
Đương nhiên, cách nói này ít càng thêm ít, hoàng đế đã tận mắt xem qua máy gieo hạt cầm tay, đầu Tĩnh Hải Hầu bị lừa đá mới vì chút thanh danh này mà phạm tội khi quân.
Chẳng qua cách nói dựa vào sự may mắn lại rất nhiều, một nha đầu đến từ nông thôn lại lấn át khuê tú danh viện trong kinh thành, tóm lại là khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng sau khi thấy khung canh tác thay thế và ròng rọc đuổi côn trùng, cách nói dựa vào sự may mắn chưa phá đã tự vỡ. Mọi người không thể không thừa nhận, bọn họ đã bị nha đầu đến từ nông thôn kia lấn át.
Ghen tỵ nghĩ, lúc trước đều cười Tĩnh Hải Hầu phủ ngu ngốc không phân biệt được đâu là con gái ruột, đâu là con gái giả, nuôi con gái giúp người khác tận 13 năm. Lại chưa từng nghĩ, con gái ruột nhân họa đắc phúc (việc xấu biến thành tốt), được mài giũa thành một người có bản lĩnh thật sự.
Nhìn thấy con gái mình da thịt non mềm không biết đến nỗi khổ thế gian, tự hỏi có phải cũng nên đưa chúng đến nông thôn mài giũa tôi luyện hay không, chẳng may lại được giác ngộ thì sao?
Như Ý liếc mắt nhìn Tiêu lão phu nhân mặt không đổi sắc đang ngồi trên ghế, sau đó thuật lại tin tức vừa mới nghe được.
Tiêu lão phu nhân vân vê hạt châu, nhỏ giọng nói: “Nếu không trải qua đoạn thời gian đó, nó cũng không làm ra được những thứ này, ngươi nói xem có đúng không?”
Như Ý giật mình, đáp: “Đúng là như vậy.”
“Hiện giờ thanh danh của nó vô cùng vang đội, cha mẹ lại cưng chiều, muốn thứ gì là có thứ đó, tại sao vẫn chưa chịu buông tha cho Quân Nhi chứ?“
Giọng của Tiêu lão phu nhân nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một lúc sau, bà ta mới than thở một tiếng: “Ngươi nhớ phải chú ý đến hạ nhân trong biệt trang, nếu có điều gì không hay truyền đến tai Quân Nhi, ta chỉ hỏi một mình ngươi thôi đấy.”
Da đầu Như Ý tê rần, vội vàng gật đầu.
Vừa dứt lời, tiểu nha hoàn đã giương giọng bẩm báo, Tĩnh Hải Hầu đến.
Tĩnh Hải Hầu từ quân doanh trở về thành, thuận đường tới thỉnh an Tiêu lão phu nhân.
“Nhanh bảo Quân Nhi đến đây, cha nó đến rồi.” Tiêu lão phu nhân phân phó.
Lúc hai mẹ con tán gẫu chuyện nhà, Tiêu Nhã Quân bước tới, khuôn mặt tiều tụy, ấn đường nhăn nhẹ, người cũng gầy đi, trông có vẻ nhu nhược đáng thương, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Tiêu Nhã Quân quỳ gối hành lễ, ánh mắt thấp thỏm nhìn Tĩnh Hải Hầu, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Cha."
Tĩnh Hải Hầu nhẹ gật đầu.
Đôi mắt Tiêu Nhã Quân có chút chua xót, nàng ấy không tìm thấy sự từ ái dịu dàng trong mắt phụ thân giống như lúc trước, cả mẫu thân cũng vậy, bọn họ đều không cần nàng ấy nữa rồi.
Tiêu Nhã Quân cố nén nước mắt, không để nó rơi xuống.
Tiêu lão phu nhân thấy vậy, trong lòng đau xót cực kỳ, oán trách ý chí nhi tử sắt đá, Quân Nhi chính là đứa con gái ông ấy yêu thương 13 năm, sao ông ấy lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Tiêu lão phu nhân chậm rãi nói: “Ta và cha con muốn thương lượng chút chuyện, con lui xuống trước đi, đợi chút nữa chúng ta cùng ăn cơm tối.”
Tiêu Nhã Quân miễn cưỡng nhếch khóe miệng, hành lễ cáo lui.
Người vừa đi, Tiêu lão phu nhân bèn nhăn nói: “Con nhìn Quân Nhi bị hai người các con làm tổn thương thành dạng gì rồi, các con thật tàn nhẫn!”
Tĩnh Hải Hầu im lặng một lát, nhìn Tiêu lão phu nhân giận dữ: ”Du Nhi cũng bị vợ chồng Chu thị giày vò đến không thành hình người.”
Tiêu lão phu nhân cứng họng, lấy lại bình tĩnh: “Vợ chồng Chu thị là vợ chồng Chu thị, Quân Nhi là Quân Nhi, con đã nhìn thấy quá trình con bé trưởng thành, con thật sự muốn vì những hành vi xấu xa của vợ chồng Chu thị mà giận chó đánh mèo lên người Quân Nhi, bỏ bê tình cảm cha con 13 năm sao.”
“Nếu không phải vì nhớ đến tình cảm chừng ấy năm, nó cũng không thể ở bên cạnh ngài yên ổn sống qua ngày như vậy. Cha thiếu nợ thì con trả, đạo lý hiển nhiên.”
Tiêu lão phu nhân giật mình, lòng chùng xuống.
Tĩnh Hải Hầu nặng nề thở dài: “Mẫu thân, nếu người thật sự thương Quân Nhi, đưa nó rời khỏi kinh thành mới là thượng sách. Kinh thành đã không còn chỗ cho nó nữa rồi, con sẽ sắp xếp cho nó một thân phận đàng hoàng, chia cho nó một ngôi nhà và đất ruộng tốt, để đời này Quân Nhi không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc. Ngài cũng có thể sắp xếp hạ nhân tin cậy chăm sóc cho Quân Nhi, thỉnh thoảng cũng có thể đón nó đến kinh thành.”
Về mặt lý trí, Tiêu lão phu nhân biết trưởng tử nói đúng, nhưng về mặt tình cảm, làm thế nào mà bà ta có thể từ bỏ đứa trẻ tự tay mình nuôi lớn. Bà ta tận mắt chứng kiến Quân Nhi từ một đứa trẻ trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, hiếu thuận lại hiểu chuyện. Thế nên nếu có thứ gì hay ho, người đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là Quân Nhi.
Tim Tiêu lão phu nhân như bị dao cắt, xét đến cùng, tại sao Quân Nhi không có chỗ đặt chân trong kinh thành? Còn không phải vì bọn họ hùng hổ dọa người, quậy tung mọi chuyện đến mức mọi người đều biết chuyện của vợ chồng Chu thị, để người ngoài chọc phá Quân Nhi. Thật không dễ dàng mới bình ổn một chút, lại bị Tiêu Nhã Du lật lại.
Chừng nào Tiêu Nhã Du vẫn luôn được mọi người chú ý, quyển sách này mãi mãi không có cách nào sang trang, người ta vẫn sẽ tiếp tục dựa vào đó để tấn công Quân Nhi.