"Có tớ ở đây, cậu sợ cái gì, tính tình cậu tốt quá đấy.”Lý Bang Hoa đầy sức lực bạn trai.
A Ngư cười khẽ, bước sang bên cạnh một bước, đi ra từ phía sau Thiệu Dương, nhìn Lý Bang Hoa từ trên xuống dưới. Thảo nào có thể bị Diệp Hinh Ngọc tìm tới, toàn thân bốc ra mùi người có tiền ngu ngốc. Diệp Hinh Ngọc cũng chỉ có thể lừa gạt loại ngốc nghếch không có đầu óc này, cô ta không chơi nổi với người hơi có địa vị trong thành phố được. Ví dụ như vị Lý Tổng kia, bị người ta chiếm hết lợi, tiếng tăm mất sạch, kết quả chỉ có thể mò được mấy triệu đồng.
"Cậu ở đây chị ta mới càng sợ, sợ tôi vạch trần gốc gác của chị ta.”Giọng điệu không nhanh không chậm của A Ngư rơi vào tai Diệp Hinh Ngọc như thể móng tay quẹt qua bề mặt kính, đâm khiến da đầu cô ta tê dại.
Diệp Hinh Ngọc biến sắc, lập lờ nước đôi nói: "Diệp Phức Ngọc, sao em nói chướng tai vậy. Chị đã đi khỏi nhà rồi em còn muốn thế nào nữa? Em thực sự muốn giết chết chị mới thôi đúng không?"
A Ngư cười khẩy: "Chị không đổi trắng thay đen trêu chọc tôi, chị tưởng tôi bằng lòng nhắc tới những chuyện bết bát đen tối trước kia à?”Diệp Hinh Ngọc mất mặt, mình cũng thế.
Diệp Hinh Ngọc cắn răng, định kéo Lý Bang Hoa rời đi.
Nào ngờ Lý Bang Hoa hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng cô ta, chỉ nghĩ cô ta ấm ức. Năm nay chẳng qua Lý Bang Hoa cũng mới hai mươi tuổi, còn lâu mới lọc lõi phong hoa tuyết nguyệt như người trưởng thành, mới ra ràng đã gặp được Diệp Hinh Ngọc đầy mưu chước, bị mê mẩn tới thần hồn điên đảo, nào nỡ để cô ta chịu ấm ức, lập tức giận không kiềm được, giơ tay chỉ A Ngư: "Cô tôn trọng chút, dù gì Hinh Ngọc cũng là chị cô!"
A Ngư cau mày, đang định hất tay anh ta ra thì một bàn tay có khớp xương thon dài vươn ra từ bên cạnh. Thiệu Dương định bóp huyệt Lý Bang Hoa nhưng học chưa đến nơi, chỉ có thể nắm thật chặt: "Ba mẹ cậu không dạy cậu chỉ tay vào người khác là rất không lễ phép à?"
Lý Bang Hoa thân mềm thịt non kêu đau một tiếng.
"Chuyện gì thế?”Đám bạn đi theo Lý Bang Hoa ăn uống miễn phí thấy kim chủ gặp nạn, lập tức nhảy ra từ trong sàn nhảy hộ giá, không nói hai lời đã ra tay với Thiệu Dương.
Đương nhiên Thiệu Dương đánh trả.
Người bên ngoài gia nhập vào.
Sao đám người Tần Khải Toàn có thể nhìn anh em bị sỉ nhục.
Lập tức đánh thành một cục.
Thế cục loạn lạc bất ngờ khiến A Ngư không nói nổi một lúc, đánh đánh giết giết nhiều không tốt, nói lý cũng không được. A Ngư giữ tay một tên tóc vàng, hơi dùng sức một chút, tóc vàng rú lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Thiệu Dương thấy cảnh tượng này lại càng hoảng sợ, sám hối vì mình học nghệ không tinh. Trên tàu hỏa, anh ta từng hỏi cô sao có thể thu dọn hai tên lưu manh lưng hùm vai gấu nhẹ nhàng như thế, cô nói mình từng học huyệt vị với ba, lại chạy trên núi đồi từ nhỏ cho nên nhanh nhẹn hơn người bình thường chút.
Cái này không phải là hơi nhanh nhẹn, cô đúng là quá khiêm tốn!
A Ngư thấy Thiệu Dương nhìn sững sờ thì kéo một cái, tránh khỏi một chai bia: "Đánh nhau rồi, đứng sững ra đó làm gì."
Thiệu Dương như tỉnh cơn mơ, tai đỏ lên, khóc không ra nước mắt. Anh ta lại được chị gái nhỏ cứu một lần nữa. Tuy anh ta không săn được heo rừng nhưng anh ta đánh được người. Anh ta từng luyện rồi.
Đám Tần Khải Toàn cũng ít nhiều gì từng học chút võ công quyền cước, lại thêm cố ý áp chế bản lĩnh nên chỉ có thể ra ám chiêu thình lình với A Ngư, tuy ít người nhưng cũng dùng ưu thế áp đảo để đánh Lý Bang Hoa nằm một đống.
Lý Bang Hoa bị đánh ngã xuống đất mù mờ.
Anh cả nhìn cảnh tượng này trong sàn nhảy cũng mù mờ. Anh ta còn chưa kịp trấn tràng cuộc chiến đã kết thúc.
Lý Bang Hoa đau đến mức nhe răng trợn mắt gào lên với ông chủ vừa chen tới được: "Báo cảnh sát, báo cảnh sát, tôi muốn kiện các người đả thương người khác!"
Thiệu Dương xoa cổ tay, đá một chai rượu về phía Lý Bang Hoa: "Báo đi, là các người ra tay trước."
Ông chủ nhận ra Lý Bang Hoa ra tay rộng rãi, biết hắn ta là cậu ấm tới từ Cảng Thành, không dám đắc tội, lại nhìn đám Thiệu Dương khí định thần nhàn, không đoán được lai lịch bên này, dứt khoát không đắc tội hai bên, không sợ báo cảnh sát thì báo thôi.
Chu Thiệp và Tề Như Châu vừa nghe báo cảnh sát đã hơi hoảng sợ.
A Ngư khẽ an ủi họ: "Đừng sợ, là họ gây chuyện trước.”Lúc cô ra tay có chừng có mực, đau thì đau nhưng không đủ để xem là vết thương nhẹ. Thấy đám Thiệu Dương cũng ra tay đã có tính toán trong lòng, chỉ muốn dạy dỗ người khác chứ không muốn gây ra tình trạng hỗn loạn.
"Yên tâm yên tâm.”Tần Khải Toàn cười tủm tỉm kề sát lại an ủi hai em gái hoa dung thất sắc: "Tự vệ, không sao đâu."
Diệp Hinh Ngọc đỡ Lý Bang Hoa kêu đau không ngớt, tâm loạn như ma, sao lại có thể ồn ào thành thế này, không kiềm lòng được mà nhìn A Ngư.
"Vốn tớ định dùng chiêu nắm huyệt đạo cậu dạy nhưng nắm không đúng!”Giọng Thiệu Dương bực bội.
A Ngư cười khẽ: "Cậu mới học vài ngày, quen thuộc mới có thể dùng thành thục được."
Thiệu Dương cười toe toét: "Cậu sờ một cái là đúng, có phải từ nhỏ đã đánh nhau với người khác, đánh không đối thủ khắp cả thôn không?"
A Ngư đón ánh mắt Diệp Hinh Ngọc, cười.
Diệp Hinh Ngọc không kiềm được mà nhớ tới thực ra trước khi vào cấp hai Diệp Phức Ngọc là một con nhóc nghịch ngợm, trèo cây lấy trứng chim, xuống sông mò tôm, thỉnh thoảng đánh nhau với người ta.