" So ra với tài năng của mình, nàng không nên ở trong hậu cung, việc này nàng ấy càng không nên để tâm, giang sơn Viêm triều cần nàng hơn là hậu cung này.”
Hoắc Cẩn Thừa đứng trong dưỡng tâm điện, ánh mắt hơi rũ xuống, không rõ ý tứ nhìn người vừa nói câu kia.
" Lăng Vân Triệt, trẫm biết khanh từ nhỏ đã quen biết A Mạn, nhưng có một số chuyện không nên nói ra.
"
Lăng Vân Triệt cũng không đáp, khoé miệng cong lên một đường dịu dàng: " Thần biết giới hạn của mình nằm ở đâu, chỉ là có một số việc không giống như người tưởng.
Vương thượng, thần chỉ muốn hỏi người, nếu sau đó hoàng quý phi trở về, vương thượng có ý tứ gì không? "
" Trẫm biết lần này đi là thiệt cho nàng, đợi nàng trở về trẫm nhất định cho nàng một danh phận tử tế! "
Lăng Vân Triệt không rõ ý tứ cười nhạt, lạnh nhạt treo trên khoé môi: " Quân vương một lời đã định, thần xin phép cáo lui trước.
"
Câu nói vừa dứt Lăng Vân Triệt đã rời đi, ánh mắt Hoắc Cẩn Thừa không tiêu cự nhìn vào khoảng không, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.
Hắn không muốn nhốt nàng trong lao tù này nữa, nhưng giang sơn Viêm triều cần hắn, Xa Thi Mạn cũng cần hắn, hắn chỉ có thể chọn một trong hai, cuối cùng hắn lựa chọn Viêm triều...
...
Ngày khởi binh từ hoàng thành đến Tây Châu đã tới, nữ tử ngồi trên hắc mã, huyết giáp trên người, tóc nàng búi cao, ánh mắt đạm bạc.
Hắn đứng trên hoàng thành nhìn xuống, nữ tử kia vẫn uy vũ như vậy, giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng trong quân doanh, ánh mắt nàng sáng như chứa vạn sao trên trời, nét cười tươi tắn, đầy dũng khí, khi đứng trước quân địch sẽ nghiêm nghị, khí phách.
Vó ngựa của nàng chạy dài trên thảo nguyên, thương pháp của nàng quét sạch quân thù, cuối cùng trao cho hắn một Viêm triều hoàn chỉnh.
Lúc ấy hắn chỉ có thể thừa nhận nàng là thuộc hạ tài giỏi của hắn, chưa từng nghĩ đến sau này sẽ kết tóc se duyên.
Hai người dẫn quân chinh chiến ba năm, chưa từng bại trận.
Có lẽ lúc đó giữa cả hai đã có một mối quan hệ mật thiết.
Khi ấy Xa Thi Mạn còn nhỏ, hào khí bừng bừng, ý chí sục sôi, nàng đi theo hắn hỏi nhiều câu tưởng chừng rất ngốc nghếch.
Khi hắn vui sẽ nhiệt tình giải đáp, khi có tâm trạng sẽ làm như chưa từng nghe thấy.
Nàng đứng dưới cổng thành lớn, dũng khí ngút trời, dáng vẻ uy vũ.
Đội quân chuẩn bị rời đi, cuối cùng nàng quay người, nở một nụ cười xán lạn nhìn hắn, cuối cùng dứt quyết rời đi.
Hoắc Cẩn Thừa đứng trên tường thành nhìn theo đội quân đến tận khi họ khuất bóng.
Đội quân khởi hành đến Tây Châu mất ba ngày, đánh chưa tới một tháng đã đuổi quân Mông Cổ khỏi Viêm triều.
Thời điểm đó vừa hay tin Hy Tần có long thai, vô vàn lời ca tụng đều dành hết cho đứa trẻ này, họ cho rằng đứa trẻ đang nằm trong bụng của Hy Tần kia là phước lành mà trời ban xuống.
Không ai nhắc tới mũi tên nơi tường thành, cũng không nhớ tới trận huyết chiến ngoài biên cương.
Đôi khi, trên đời này có một số người, sinh ra để hưởng vinh hoa phú quý.
Đường từ tiền tuyến trở về hoàng thành vô cùng náo nhiệt, nhân dân khắp nơi đều tung hô, ca tụng đứa trẻ kia, đội quân trở về, Hoắc Cẩn Thừa cho người tổ chức yến tiệc long trọng.
Mộc Trà khải hoàn về triều, hắn ngồi trên ngai vàng trong đại điện, ánh mắt hướng ra ngoài, nữ tử kia tưởng như đã cách xa mấy kiếp.
Nàng đứng trước mặt hắn, tóc dài buộc cao, tay phải cầm cung, cúi đầu, vẫn là bộ dáng anh dũng như lần đầu gặp gỡ.
Yến tiệc bắt đầu, đám đại thần xua nịnh, a dua nịnh hót, Mộc Trà cũng chỉ nhàn nhạt ngồi một chỗ, cuối cùng bọn họ phải tự động rời đi.
Hoắc Cẩn Thừa ngồi bên trên, ánh mắt hắn nhìn xuống chỗ nàng mấy lần nhưng sau cùng cũng chỉ nhận được ánh mắt lạnh nhạt của nàng.
Miệng không nói, tâm không động, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tan thương.
Hoắc Cẩn Thừa chưa từng nhìn thấy một Xa Thi Mạn lãnh đạm như vậy, hắn có chút hoảng hốt không an tâm, sau đó hắn thấy nàng mỉm cười nhàn nhạt với Lăng Vân Triệt...
Yến tiệc kết thúc, quan lại lần lượt ra về.
Mộc Trà cũng ung dung theo lối cũ chậm rãi về Tường Hy cung.
Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục đơn giản, cô ngồi bên hiên cửa, ánh trăng chiếu xuống soi sáng đêm đen.
Từng ngụm lại từng ngụm rượu trắng chảy xuống thanh quản mang theo sự nóng ấm cùng chút đượm nồng.
Ánh mắt hơi nheo lại, đuôi mắt khẽ cong một đường, cuối cùng bàn tay dừng lại bên tỳ bà đàn.
" Không có...!Cố nhân...!"
Chất giọng trầm lặng đến thê lương, ngón tay vì cầm binh thương đã có những vết chai sạn song vẫn giữ được dáng vẻ xinh đẹp vốn có chậm rãi gảy lên khúc tỳ bà thanh thoát.
Hoắc Cẩn Thừa chỉ dám đứng ngoài cửa cung lắng nghe tiếng tỳ bà đàn của nàng, hắn không dám bước vào...!Hoặc là bởi vì hắn không biết nên đối mặt với nàng thế nào.
\- " Cẩn Thừa, chàng đã từng hứa với ta, chỉ khi nào ta và chàng có một đứa con chàng mới được có con với người khác! "
\- " Nàng thật ích kỷ! "
Cuối cùng tiếng đàn dừng lại, trong tiếng thở than rất khẽ, nàng kéo lên nụ cười thê lương, nói: " Tần thiếp quả thực ích kỷ...!"
Câu nói lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ kia của Hoắc Cẩn Thừa.
Hắn không đáp, bóng lưng cô tịch chầm chậm khuất vào không gian.
....
" Hoàng quý phi Xa Thi Mạn tiếp chỉ! "
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Xa Thi Mạn có công với đất nước, quản lí tốt hậu cung, lục cung trước giờ vẫn chưa có người quản, xét thấy Hoàng quý phi Xa Thi Mạn tài đức vẹn toàn, hiền thục lương thiện, rất hợp lòng trẫm, nay tấn phong hoàng hậu, cai quản lục cung, khâm thử! "
" Thần Xa Thi Mạn tạ ơn thánh ân.
".