Trường Lạc Cung.
" Hôm nay hoàng thượng lật thẻ bài của ai? "
Lão nhân gia ngồi trước thềm nệm lớn, bàn tay trắng nõn đã có những vết nhăn nheo vì tuổi tác chậm rãi giữ chuỗi ngọc phật bằng gỗ trầm hương quý, y phục màu vào cao quý điểm lên phượng tỷ cao quý, nét mặt phúc hậu hiền nhân đã có những dấu hiệu của tuổi tác song vì được chăm sóc kỹ càng vẫn còn giữ lại nét đẹp phúc hậu, xem ra lúc còn trẻ người này rất đẹp.
" Thỉnh thái hậu, hôm nay lại là Hy Tần ạ.
" Cung nữ đứng phía sau cung kính nói.
" Phía hoàng quý phi thế nào? "
" Theo như lời báo lại của nô gia dưới trướng, hoàng quý phi không còn náo như mọi lần nữa ...!"
Cẩn Duệ Dung chậm rãi đứng dậy, Liên Tâm lập tức tiến đến đỡ bà, ánh mắt Cẩm Duệ Dung hơi híp lại, cuối cùng chỉ thở dài đáp: " Như vậy cũng tốt, để cho nó tịnh tâm cho tốt, chuyện bên ngoài cũng không cần quản nhiều như vậy nữa.
Về tẩm cung.
"
Nói rồi bà cùng cung nữ rời khỏi An Toạ Điện.
....
Diên Hy Cung.
" Hoàng thượng giá đáo! " Lý Ngọc cao giọng hô.
Tố Tư Nạp còn đang chải chuốt bên trong, nàng ta nhanh chóng được cung nữ A Nhan đỡ ra ngoài.
Hoắc Cẩn Thừa bước xuống kiệu lớn, lập tức được người che ô, hắn bước vào, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn nữ tử đang bước ra.
" Tần thiếp tham kiến hoàng thượng.
" Tố Tư Nạp nhu nhu nhược nhược chọc người thương tiếc, ánh mắt thâm tình hơi ngước lên nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt.
" Ái phi bình thân.
" Hoắc Cẩn Thừa nâng nàng ta dậy, câu lên nụ cười nhàn nhạt.
....
Buổi sáng
Tường Hy cung.
" Nương nương, đồ ăn sáng Ngự Thiện phòng đưa tới rồi ạ.
" Khả Lạc đi vào từ bên ngoài.
Mộc Trà vẫn còn đang nằm dài trên giường thì bị Khả Lạc gọi dậy, cả người không có lấy một chút tinh thần sảng khoái nào cả.
Dùng xong bữa sáng, cô lôi ghế bập bênh ra ngoài sân phơi nắng, nằm dưới tán cây ngô đồng\* chậm rãi nhắm mắt, sách tre trên tay từ từ rơi xuống mặt đất, song Mộc Trà vẫn chưa tỉnh lại.
Tường Hy cung rất lớn, cũng rất phồn hoa, trang trí cũng rất tốt, người ra người vào vô cùng náo nhiệt, nhưng trong Tường Hy cung ngoại trừ một Xa Thi Mạn được phong Hoàng quý phi ra thì thực chẳng còn vị phi tần nào ở lại.
Nguyên do cũng vì nguyên chủ luôn không thích có nhiều người ở bên cạnh, nhất là nữ nhân, chính vì vậy mới ương bướng không chịu cho bất kỳ phi tần nào vào ở.
Nguyên thân thì đang ngủ nhưng Mộc Trà lại trở lại không gian hệ thống, cô cần nghiên cứu lại cốt truyện một lượt.
Sau khi bị giam lỏng trong Tường Hy cung ba tháng thì Xa Thi Mạn được thả ra, vừa hay lúc này nghe tin đệ đệ nàng là Phú Sát Ái Tư mắc bệnh nặng, Xa Thi Mạn trở về nhà thăm đệ đệ, sau đó trở về cung.
Phú Sát Ái Tư mắc bệnh qua đời, nàng ở trong cung không thể chịu tang, tự giam mình trong An Hoa Điện tụng kinh niệm Phật suốt một tháng, nào ngờ bị Tố Tư Nạp hãm hại, đổ lên đầu tội sử dụng tà thuật nguyền rủa trong hoàng cung, cuối cùng bị giam vào lãnh cung.
Một tháng sau đó Tố Tư Nạp bị mắc bệnh nặng, thuốc chữa chỉ có một \- Là Hoa Lý Mạn Kỳ của Tây Vực.
Tướng quân mạnh nhất của Tây Vực là La Cố Bố Nhĩ bị chính tay Xa Thi Mạn giết chết trên chiến trường, đệ đệ kết nghĩa của La Cố Bố Nhĩ là Liêu Tử Ái Nặc lên kế vị tướng quân.
Mối thù với Xa Thi Mạn vẫn còn đó, lúc ấy lại nghe tin sủng phi của Hoắc Cẩn Thừa mắc bệnh nặng, mà thuốc chữa chỉ có thể là loại dược liệu mà Tây Vực có, Liêu Tử Ái Nặc cho người đưa tới lời đề nghị dùng Xa Thi Mạn đổi lấy hoa Lý Mạn Kỳ.
Dẫu biết Xa Thi Mạn tới đó chỉ còn một con đường là chết nhưng rồi trước sự đau đớn của Tố Tư Nạp và sinh mệnh của đứa con đang trong bụng nàng ta, Hoắc Cẩn Thừa đã đồng ý.
Xa Thi Mạn đến Tây Vực, chưa được 3 tháng thì bị hành hạ chết, đứa con trong bụng nàng cũng bị hại cho chết vào tháng đầu tiên.
Gia tộc Phú Sát mất đi tất cả, cuối cùng diệt vong.
Mộc Trà nghiên cứu xong cốt truyện liền ngủ tiếp, được ăn ngon ngủ tốt, vô cùng hài lòng.
Cô cũng chẳng định chơi trò lạc mềm buộc chặt với Hoắc Cẩn Thừa nữa, mệt chết đi được, chơi nhiều sẽ nản.
Khoé miệng cong lên nét cười dịu dàng, gió thổi qua lọn tóc mai khẽ lay động, một sợi tóc mai rơi xuống bên gò má xinh đẹp, nét mặt nàng khi không trang điểm lại càng khiến cho người khác cảm thấy dịu dàng hơn vạn phần, cho dù là người đã từng cầm đao luyện thương, lúc này lại nhu nhu nhược nhược như cành liễu xanh rủ xuống cần người che chở.
Hoắc Cẩn Thừa ngồi trên mái hiên không rõ ý tứ nhìn nàng thêm hai cái rồi nhanh chóng rời đi, chỉ là hắn hôm nay cảm thấy nàng có chút không giống bình thường.
Nữ tử khi ở chiến trường giống như một con ngựa mất cương càn quét khắp nơi, nữ tử khi ở hậu cung giống như một kẻ cao ngạo không chịu cúi đầu, nữ tử khi ở một mình lại như cành liễu yếu ớt trước ngọn gió đông.
Hoặc là nàng đã sớm chán cái cảnh tranh đấu này? Hoặc là...!nàng đã chán hắn rồi chăng?
Hoắc Cẩn Thừa bị chính suy nghĩ này của mình doạ, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến một Xa Thi Mạn sẽ từ bỏ hắn, dẫu sao tình cảm của nàng khoa trương đến độ chỉ cần nhìn vào đôi mắt cũng đủ để người khác nhận ra là nàng thích hắn, yêu hắn đến nhường nào.
Hắn không tự chủ chế giễu cười một cái rồi rời đi.
Mộc Trà xác định hắn đi rồi mới chậm rãi ngồi dậy, đem nan tre sắp xếp lại.
Ánh mắt hơi híp lại, cuối cùng câu lên nụ cười nhàn nhạt.
Gia tộc Phú Sát đã gần tàn, nguyện vọng của nguyên chủ lại là bảo vệ cho tốt gia tộc Phú Sát, Mộc Trà cũng rất có lòng hảo tâm yêu thương quần chúng nhân dân, lần này cô có thể cứu Phú Sát Ái Tư một mạng.
Tường Hy cung buổi đêm.
Vì Hoắc Cẩn Thừa đã đến, nên hắn đã rút người của hắn về, Mộc Trà quan sát hồi lâu, cuối cùng xác định xong mới chậm rãi thay y phục.
Xa Thi Mạn thích màu đỏ diễm lệ, Mộc Trà trùng hợp cũng thích màu sắc này, tủ đồ của nguyên chủ rất nhiều nhưng lại toàn những y phục diễm lệ chi hoa, không phù hợp!
Đem từ không gian ra một bộ đồ thoải mái, Mộc Trà lúc này mới lẻn ra khỏi Tường Hy cung.
Phủ Phú Sát.
Theo trí nhớ một đường chạy về cũng có chút mệt, ngự lâm quân ở hoàng thành canh trừng cũng rất kĩ, Mộc Trà cuối cùng phải dùng đến bùa tàn hình mới chạy ra ngoài thành công.
Phủ Phú Sát nằm trong một hẻm lớn, không đông đúc như đường lớn, dẫu sao cũng là phủ đệ trước kia của tướng quân nên cũng không thể xem là tồi tàn được, nhưng dù sao Phú Sát Hoa Dung cũng đã qua đời, cho dù có con gái là hoàng quý phi trong hậu cung nhưng dù sao cũng là một phi tần không được sủng ái, so với đoạn thời gian trước kia cuộc sống lại kém đi không ít.
Mộc Trà ung dung dạo bước trong hoa viên phủ Phú Sát, cuối cùng dừng trước một căn phòng.
\* Cộc cộc \*
Phú Sát Ái Tư còn đang ngủ, hô hấp rất kém nhưng cũng không đến nỗi nằm liệt giường, nghe thấy tiếng động liền thức dậy.
" Ai vậy? "
Giọng nói trầm thấp mang theo ấm áp vang lên, Mộc Trà thiếu chút nữa giơ ngón cái.
Chất giọng này cũng quá xịn rồi, xem ra nhan sắc người đệ đệ này cũng không tồi.
" Là tỷ, Xa Thi Mạn.
"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Ái Tư lập tức chạy ra, hắn mở tung cửa, nhìn đông ngó tây cũng không thấy người.
Nghe lộn à?
Mộc Trà nhìn thiếu nam đang nhìn đông ngó tây trước mặt, bản thân lại chỉ muốn tự đâm vào mặt một cái.
Nãy giờ quên chưa gỡ bùa tàn hình xuống.
Đi gọn đến một góc, Mộc Trà nhanh chóng tháo bùa ra, rồi bình thản tiến đến bên chỗ Ái Tư: " Hi đệ đệ.
".