Cho dù là người đã quen vài chục năm, nhắm mắt một cái đều có thể trở thành người lạ, huống chi là hai kẻ đi song song.
Duyên bèo nước, hợp lại tan, tan lại hợp, ái tình không dứt, một khắc không buông rốt cuộc cũng chỉ là cuộc vui qua đường.
Cố Việt Bân mấy đêm nay đều không ngủ được, hắn gần đây mỗi khi chợp mắt đều sẽ mơ một giấc mộng không có hồi kết, mỗi ngày, mỗi ngày đều nối tiếp nhau.
Hắn nhìn thấy cô ấy ở trước mặt hắn, lần đầu tiên là vào mùa thu những năm cao trung, những giấc mơ đầu tiên rất đẹp, đẹp tới độ khiến hắn không tự chủ muốn chìm đắm vào nó.
Giấc mộng cứ thế nối tiếp lại nối tiếp, điên cuồng đến độ khiến hắn không khỏi bừng tỉnh, trong mộng hắn chưa từng nhìn rõ thiếu nữ ấy, chỉ có một loại xúc cảm quen thuộc đến khôn cùng.
Cố Việt Bân lần đầu tiên cảm thấy nghi hoặc về quyết định của mình, nhìn thiếu nữ đang ngồi trước giá tranh, đôi tay cầm lấy bút chì bắt đầu phác thảo những nét đầu tiên, Cố Việt Bân không khỏi suy nghĩ.
Đôi mắt của cô ấy lãnh đạm vô hồn, rõ ràng không có tiêu cự nhưng đôi tay lại phác thảo ra đường nét rõ hình, giống như đã từng nhiều lần vẽ một hình dáng duy nhất.
\* Xoẹt \*
Tờ giấy lớn trên giá tranh đột nhiên bị xé rách, thiếu nữ nhìn vào khoảng không, khoé môi run rẩy, mày phượng khẽ chau lại, cô ấy đang cười, một nụ cười thê lương hơn cả khóc.
" Không được...!Tôi không thấy gì hết...!"
Cố Việt Bân không tự chủ xiết chặt lấy tập hồ sơ trong tay, mi mắt hơi rũ xuống, cuối cùng không thốt được lời nào.
.....
Thời gian qua đi, bên chỗ Lý Thanh Thuần cũng không có động thái gì, nhưng Mộc Trà nào có thể lương thứ cho một người thứ ba có thể gây ra mối hiểm hoạ khôn lường như Lý Thanh Thuần.
Giai đoạn tình cảm của Cố Việt Bân và Lý Thanh Thuần ngày càng đi xuống, mối dây dưa không dứt của Lý Thanh Thuần và Minh Viễn ngày càng tăng cao, cao trào nhất là vào ngày thành lập 70 năm của tập đoàn Thịnh Thế.
Ngày diễn ra buổi thành lập 70 năm của Thịnh Thế được Cố Việt Bân tổ chức rất long trọng, lần này là một buổi tiệc lớn, đồng thời cũng là ngày ông Cố \- chủ tịch của Thịnh Thế giao lại quyền điều hành cho con trai mình \- Cố Việt Bân.
Đáng lí như trong nguyên tác sẽ không có sự xuất hiện của Mộc Trà, người đi cùng, cũng như bạn nhảy của Cố Việt Bân không ai khác chính là Lý Thanh Thuần, nhưng lần này thì khác.
Cố Việt Bân ngỏ ý muốn đưa cô đi nhưng Mộc Trà nhẹ nhàng từ chối, giống như trong nguyên tác, nam chính sẽ bắt cặp với nữ chính.
Đại tiệc lần này cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Thuần lăn giường với Cố Việt Bân.
Mộc Trà không đi cùng Cố Việt Bân không đồng nghĩa với việc cô sẽ không đến đó góp vui.
Dẫu sao Lý Thanh Thuần cũng là bị người hãm hại, vì vậy mới uống phải rượu có xuân dược nên mới có một màn xuân tình cảnh sắc với nam chính như vậy.
Mộc Trà chẳng đi cửa chính, mà cũng chẳng đi cửa phụ, lẻn vào phòng giám sát rồi ngồi một chỗ uống trà xơi bánh.
Để nữ chính lăn giường với nam chính thì cũng thật có lỗi với nguyên chủ rồi!
Camera giám sát đại sảnh rất rõ, thậm chí còn có thể phong to mặt từng người, Mộc Trà không có ý kiến gì với việc này, đánh nhanh rút gọn mới là bản chất của cô!
Quả nhiên, lúc đại tiệc bắt đầu Cố Việt Bân dẫn theo Lý Thanh Thuần đã khiến không ít kẻ khó chịu, hàng loạt những ánh mắt, có ngưỡng mộ, có ghen tỵ.
Ông Cố vì việc này mà nổi trận lôi đình, dù sao bên ngoài cũng biết Cố Việt Bân đã có vợ, hơn nữa còn có thêm một đứa con, hiện tại dẫn theo một người phụ nữ không thân không thích khác nào nói với cả thiên hạ đây là tiểu tam?
Cố Việt Bân chẳng buồn quan tâm lời mà ông Cố nói, dẫu sao đến cũng đến rồi, hơn nữa hắn cũng không thể đuổi người đi được!
Buổi tiệc diễn ra coi như suôn sẻ, Mộc Trà cũng chẳng buồn động tay động chân gì vào Lý Thanh Thuần, nhưng có một số chuyện không thể lăn theo motip của nguyên tác được.
Lý Thanh Thuần bị chuốc thuốc bởi một đám tiểu thư, sau đó bị đưa đi.
Mộc Trà hướng theo camera, nhìn đường mà bọn họ đưa Lý Thanh Thuần đi, là một căn phòng cuối cùng ở hành lang đại sảnh khách sạn.
Sau khi hack xong camera, Mộc Trà men theo lối đi của hành lang, đến được căn phòng cuối cùng, cửa phòng không khoá, bên trong còn có tiếng thở dốc của nữ nhân, xem ra người vẫn chưa tới.
Chậm rãi tiến vào trong, phòng ngủ cũng không bật đèn, từ đèn của hành lang hắt vào có thể lờ mờ nhìn thấy tình cảnh trên giường.
Lý Thanh Thuần bị trói tay chân lại, quần áo cũng xộc xệch không ít.
Mộc Trà chỉ lẳng lặng nhìn rồi chậm rãi đem túi xách của Lý Thanh Thuần rời đi.
Cô chẳng buồn can thiệp vào việc này nhưng không thể để Lý Thanh Thuần lăn giường cùng Cố Việt Bân được.
Đem điện thoại của Lý Thanh Thuần ra nhắn một tin nhắn, Mộc Trà nhàn nhạt cười, chậm rãi xoá đi dấu vân tay rồi ném lại vào túi xách, trả cho Lý Thanh Thuần.
Người của đám hãm hại Lý Thanh Thuần rất nhanh đã tới, Mộc Trà còn tưởng có thể xem được một màn hoạ xuân cảnh sắc nhân sinh, ai ngờ đâu cô vẫn đánh giá quá thấp hào quang của nữ chính.
Đám người kia vẫn chưa kịp làm gì nhưng nam phụ Minh Viễn đã chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân, Mộc Trà bày tỏ bản thân cũng hết cách, nhưng mà nam phụ này cũng nằm trong tầm tay của Mộc Trà.
Không có nam chính, vậy thì lăn giường với nam phụ cũng rất tốt!
Đồ mà Minh Viễn dùng trong bữa tiệc cũng bị Mộc Trà động tay vào, còn việc hai người trung xuân dược gặp nhau thì chuyện xảy ra hẳn cũng rất rõ ràng.
Mộc Trà cũng không vội đi, ngồi bên ngoài hóng chuyện thực ra cũng rất thú vị.
...
Cố Việt Bân sau khi nhận được tin nhắn của Lý Thanh Thuần đã lập tức rời đi.
Mộc Trà ngồi trên một chiếc taxi, chậm rãi đi theo phía sau cũng không rõ ý tứ gì.
Trên đường đi, xe của Cố Việt Bân đột nhiên xảy ra tai nạn, tuy không mất mạng nhưng hắn lại bị mất đi trí nhớ..