Dưới ánh trăng bạc treo trên đỉnh sườn dốc, gió leo lắt thổi xé ngang không gian tĩnh lặng, Mộc Trà vẫn nhắm mắt an thần, song cô vẫn chưa ngủ.
Quạ đen đậu bên thành ghế nghiêng đầu nhìn Mộc Trà, vẻ mặt có chút khó hiểu, sau đó nó vỗ cánh, bay đến cây treo quần áo bên cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.
Tiếng gió lạnh xé trong không gian cùng với tiếng bước chân lạo xạo tạo thành âm thanh quỷ dị.
" Quạ...!" Quạ đen kêu một tiếng như lời cảnh báo có người đột nhập vào với Mộc Trà.
Cô vẫn không mở mắt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: " Một đám người mà thôi, có gì phải lo lắng? "
Quạ đen nghiêng đầu khó hiểu, ánh mắt nó ánh lên sắc đỏ nhìn quanh phía dưới, sau đó cất tiếng kêu: " Quạ...!"
Đêm đen mù mịt, gió lạnh thổi qua sườn đồi mang theo u ám đến lạnh sống lưng, cùng với tiếng kêu gào không dứt là tiếng bước chân cùng thở tắt dồn dập ép người vào tình thế cùng đường tuyệt lộ.
" Tích Nguyên...!Tớ không chạy được nữa...!"
Người được gọi tên hơi quay đầu, tốc độ giảm xuống một chút: " Các cậu chạy đến căn nhà ba lầu phía trước, tớ cùng Di Huân giữ chân bọn chúng.
"
Tích Nguyên và Di Huân dừng lại bước chạy, từ bóng tối lao ra vài con Gaster to lớn, một con bụng phệ, một con gù lưng, cùng với đó là mấy con gaster cỡ thường.
" Cẩn thận một chút, các cậu đến phía trước đi.
Hàm Lịch bảo vệ mọi người.
" Tích Nguyên hơi phất tay, từ không trung hội tụ lại thành một quả cầu lửa vừa bằng bàn tay, cầu lửa lập tức lao đến phía đàn Gaster bên kia.
Năm người chạy thục mạng về phía trước, một người nam lại đạp đất chạy đến phía cửa lớn, dùng ánh sáng từ quả cầu trên bàn tay chiếu sáng một khoảng trong không gian.
Mấy bạn học bên kia chạy đến, ai cũng thở tắt một cách khó khăn, song vẫn có phần sốt sắng.
" Hàm Lịch, sao vậy? Không mở được sao? " Bạn học nữ ôm lấy ngực đang run rẩy, khó khăn hỏi.
Hàm Lịch nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giọng nói có chút trầm: " Bị khoá từ bên trong rồi.
"
" Vậy...!Vậy phải làm sao? Những căn nhà xung quanh đều bị phá hết cửa rồi...!" Bạn nữ khác lo lắng hỏi.
Bạn học nam lập tức vỗ nhẹ vào vai bạn học nữ vừa rồi, nhẹ giọng: " Chúng ta đi từ ban công nhà bên cạnh qua, có lẽ bên trong có người.
"
" Tư Diệc đừng vội, bên trong có người, chưa chắc đã phải người tốt.
Cậu đưa các cậu ấy tới căn nhà phía bên kia, mặc dù cửa không tốt lắm nhưng cũng tạm cầm cự được, tớ trở lại chỗ Tích Nguyên và Di Huân.
"
Hàm Lịch đáp lời xong, lập tức đạp đất chạy về phía bên kia.
" Chúng ta đi thôi.
" Dương Ý nhìn ba bạn học nữ bên kia, sau đó nhanh chóng chạy về phía căn nhà phía trước.
Lúc Hàm Lịch trở lại con hẻm kia thì nhìn thấy Tích Nguyên và Di Ảnh người chi chít những vết máu, trên đất đã có hai cái xác của Gaster bình thường.
Hàm Lịch lao tới, quả cầu phát sáng trong tay bị lực ném về phía trước, cậu ta gọi lớn: " Tích Nguyên, Di Huân, mau rời khỏi.
"
Thời điểm cầu sáng đáp đất lập tức phát ra thứ ánh sáng chói mắt, một vài Gaster bị thứ ánh sáng này ảnh hưởng, không tiếp tục tấn công nữa, nhưng định vị được âm thanh, nó nhanh chóng lao về phía trước.
Tích Nguyên lập tức lao ra khỏi vòng vây của Gaster.
Di Huân híp mắt nhìn về phía mấy con Gaster bên kia, sau đó lập tức đạp đất lấy đà chạy về phía Hàm Lịch
Ánh sáng loá mắt kia chưa được ba giây đã kết thúc, từ phía ánh sáng lao ra một con Gaster lưng gù, nó lao bằng bốn chân, rất nhanh đã đuổi gần kịp ba người họ, theo phía sau còn có thêm con Gaster bụng phệ và mấy con Gaster thường khác.
Tốc độ của Gaster lưng gù kia rất nhanh, Tích Nguyên phải dùng đến cầu lửa mới có thể hạn chế lại tốc độ của nó, bọ họ khuất sau hẻm nhỏ.
Những con Gaster vẫn không từ bỏ, chúng lảng vảng quanh đoạn hẻm đó.
Hàm Lịch dùng linh lực của bản thân soi sáng một khoảng không gian nhỏ để đi lên phía trên, Tích Nguyên và Di Huân đi theo phía sau, cũng không đáp lời, chỉ có tiếng thở nặng nề khó khăn dồn lên từ lồng ngực.
" Vì sao các cậu không vào căn nhà ban nãy? Căn nhà đó cửa chắc chắn hơn nhiều.
"
Hàm Lịch hơi quay đầu, đáp: " Căn nhà đó khoá trong, rất chắc chắn, có lẽ có người bên trong.
"
Tích Nguyên không đáp nữa, bước đến lầu hai.
" Các cậu có sao không? " Trình Hiểu Hiểu nhìn thấy người lên lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi.
" Không sao.
" Tích Nguyên đáp, sau đó đến một chỗ thoáng ngồi xuống.
Di Huân nãy giờ vẫn chưa mở lời, chỉ chậm rãi ngồi vào một góc tối, xem xét lại vết thương trên người.
Trình Hiểu Hiểu nhìn nam nhân dung mạo xinh đẹp bên kia, ánh mắt mang theo si tình rõ rệt, muốn bước tới, sau đó lại lưỡng lự ngồi xuống.
Hàm Lịch thu lại linh lực, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, khẽ kéo rèm trắng nhìn ra bên ngoài.
Mấy con gaster ban nãy vẫn quẩn quanh bên dưới, tiếng rít gào cùng mùi thịt thối nặc khắp không gian.
Sáu người bọn họ vốn là học sinh của trường cao trung trong thành phố, thời điểm dịch bệnh xảy ra là khi bọn họ đang cộng tác trong phòng thí nghiệm khép kín của trường học, hoàn toàn không biết sự việc xảy ra bên ngoài.
Lúc ra đến nơi đã là ngày thứ tư từ sau khi có ca nhiễm bệnh đầu tiên, cũng may mắn thay Tích Nguyên thức tỉnh linh lực sớm, bằng không với sự non nớt của những đứa trẻ mười bảy mười tám cũng không thể sống đến ngày hôm nay.
Ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên gặp phải những Gaster mạnh mẽ như vậy, có lẽ là những Gaster cấp cao.
Nhóm của bọn họ có bảy người, ba người đã thức tỉnh linh lực, một là linh lực hệ hoả của Tích Nguyên, hai là ánh sáng của Hàm Lịch, ba là một loại sức mạnh gì đó của Di Huân.
Tiếng kêu gào càng ngày càng lớn, thậm chí bên dưới còn nghe thấy tiếng phá cửa bằng sức tay.
" Bị phát hiện rồi! " Dương Ý lập tức lên tiếng.
" Phải...!Phải làm sao...!Tớ không muốn chết đâu...!" Lý Thanh Ngọc run bần bật, yếu đuối nhìn đến những người xung quanh, sau đó bật khóc.
" Cậu đừng khóc nữa, không sao đâu...!" Trình Hiểu Hiểu cùng một bạn học nữ lập tức an ủi Lý Thanh Ngọc.
" Căn nhà này và căn nhà ban nãy là cạnh nhau, từ bên này có thể nhảy qua tầng hai của nhà bên kia, chúng ta có thể phá cửa vào từ tầng hai.
" Dương Ý lập tức đáp lời, sau đó đứng dậy: " Chúng ta mau đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu.
"
Bọn họ nhanh chóng đứng dậy, Lý Thanh Ngọc cũng cố áp lại nỗi sợ của mình, rời đi cùng với Trình Hiểu Hiểu và bạn học nữ.
Nhìn từ tầng hai của toà nhà sang, khoảng cách giữa hai nhà khá xa, bên dưới vẫn có mấy con Gaster lảng vảng, mà tiếng đập cửa ngày càng gần.
Những bạn nam dễ dàng nhảy qua nhưng còn mấy bạn học nữ thì không thể, cuối cùng bọn họ chỉ đành quay trở lại tìm một tấm ván để đi qua.
Từ tầng hai nhìn xuống mặt đất đầu óc như quay mòng mòng, Trình Hiểu Hiểu đã đi qua, nhìn sang bên Lý Thanh Ngọc và bạn học nữ bên kia vẫn chần chừ chưa qua, liền gọi lớn: " Thanh Ngọc, Minh Nguyệt, mau qua đây đi! "
Lý Thanh Ngọc vẫn còn run rẩy không dám qua, trên mặt dướm lệ: " Tớ...!Tớ không dám qua...!"
Minh Nguyệt tựa như run bần bật, đến một lời cũng không dám đáp.
Thanh âm ngày càng lớn, đàn Gaster đã phá được cửa chính, đang lao lên trên này.
Từ bên này hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng rít gào của bọn chúng, những người bên kia sốt sắng: " Mau lên! Bọn chúng phá được cửa rồi! Không qua chỉ còn con đường chết! "
Trình Hiểu Hiểu run rẩy bò lên, Minh Nguyệt cũng bò theo sau.
" Gru...!" Thanh âm Gaster càng ngày càng gần, bọn chúng lao tới, lập tức bắt được chân của Minh Nguyệt, kéo cô ta lại.
" Minh Nguyệt! " Trình Hiểu Hiểu trợn lớn mắt nhìn bạn học đang bị cấu xé bên kia.
Lý Thanh Ngọc đã bò được sang, bọn họ lập tức ném ván gỗ xuống, hoàn toàn chấm dứt đường sang của đám Gaster.
Một vài con Gaster lao sang liền bị cầu lửa của Hàm Lịch đốt cháy, bọn họ thành công vào được bên trong tầng hai, khoá trái cửa.
Mộc Trà nằm trên tầng ba, một động tác cũng không buồn đụng, chậm rãi trở mình.