Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Đồ vật trong phòng ngủ nhìn qua nhiều hơn một chút so với phòng khách, tủ quần áo mở một nửa, bên trong treo đầy quần áo.
Trên bàn cũng bày không ít thứ, có dấu vết sinh hoạt.
Nhìn từ những dấu vết này, không phải là Thịnh Ý thuê phòng ở, mà là thật sự ở nơi này.
Thịnh Ý lấy ra một chiếc hộp rất lớn từ tầng dưới tủ quần áo.
Từ lúc chiếc hộp kia được lấy ra, Hoa Vụ đã cảm thấy phía trên có kèm theo âm khí, rất nhạt, gần như không phát hiện ra.
"......"
Sợ là hắn giết người rồi!
Thịnh Ý đặt chiếc hộp trên mặt đất, mở ra.
Hoa Vụ không tới gần, kiễng chân, vươn cổ nhìn vào bên trong.
Là một con búp bê......
Búp bê mặc một bộ tây trang nhỏ, chế tác tinh xảo, không giống búp bê bình thường mà càng giống người thật hơn......
Đặc biệt là con ngươi kia, giống hệt như con ngươi của người.
Người đàn ông cao quý thanh lịch bế con búp bê lên, đặt ở trên đùi, giống như đang ôm đứa bé bốn, năm tuổi.
Búp bê giống như là phiên bản thu nhỏ của người đàn ông......
Hắn ngồi ở mép giường, khăn trải giường tối màu làm nổi bật lên toàn bộ cảnh tượng yêu dị không thể lý giải được.
Hoa Vụ nhìn chằm chằm gương mặt kia của hắn một lát, đưa tay ra sau lưng, cảnh giác hỏi: "Anh muốn tôi làm cái gì?"
Thịnh Ý giơ tay vuốt ve đầu búp bê, "Tôi muốn cô dùng âm khí nuôi dưỡng nó."
"......"
Hoa Vụ buông cánh tay ở sau lưng ra, "Chỉ như vậy?"
Thịnh Ý ngước mắt nhìn cô, đáy mắt như có như không mà xẹt qua một ý cười: "Bạch tiểu thư cho rằng tôi sẽ làm cái gì?"
"......"
Thì ai biết được tên biến thái cầm kịch bản của phản diện muốn nữ chính cái làm gì chứ.
Trong cốt truyện, hắn đúng là vẫn luôn muốn bắt nữ chính về.
Biến thái hết sức!
Hoa Vụ bước tới, duỗi tay chọc chọc mặt búp bê.
Xúc cảm tinh tế kia, không khác làn da người thật bao nhiêu, sờ thêm vài cái đều cảm thấy thấm người.
Hoa Vụ thu tay lại, "Đây không phải là da người chứ?"
Búp bê da người!
Thường được sử dụng trong kho tài liệu gốc về các sự kiện siêu nhiên!
"Không phải."
Hoa Vụ nhìn kỹ lại, đứa bé này nhìn trong hoàn cảnh tối tăm cùng với từ khoảng cách xa, quả thật vô cùng chân thực.
Nhưng nếu để sát lại rồi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra nó là giả.
"Vì sao phải dùng âm khí nuôi dưỡng? Hơn nữa anh chỉ cần tùy tiện ở bên ngoài tìm linh thể không phải là được rồi sao?"
Thịnh Ý: "Không được, âm khí của những linh thể khác rất nhanh sẽ bị tiêu tan."
Thịnh Ý đưa búp bê cho cô.
Hoa Vụ do dự rồi nhận lấy.
Con búp bê không được tính là nặng, nhưng cũng không phải quá nhẹ, chất liệu bên trong có trọng lượng khá lớn.
"Cô thử truyền âm khí vào đi."
Hoa Vụ do dự rồi truyền âm khí vào búp bê.
Âm khí trong nháy mắt lấp đầy con búp bê, tràn ra bên ngoài, toàn bộ con búp bê đều bị âm khí bao bọc lấy.
Nhưng những âm khí này không tiếp tục phát tán ra bên ngoài, dường như có một kết giới vô hình, giữ lại những âm khí đó ở xung quanh búp bê và trong cơ thể nó.
"Cô quả nhiên khác biệt." Thịnh Ý giống như là đã đoán được kết quả này.
Hắn đã sớm thử qua, những linh thể khác âm khí truyền vào, rất nhanh sẽ tiêu tan.
"......"
Nữ chính đương nhiên là khác biệt!
"Làm sao mà anh biết tôi khác biệt."
"Trực giác."
"Anh nuôi làm gì?" Vừa rồi hắn cũng không trả lời vấn đề này.
"Bạch tiểu thư, có một số việc không nên biết thì tốt hơn."
"......" Cô gái nhỏ ôm con búp bê trừng mắt nhìn, chính tại thời điểm Thịnh Ý cho rằng cô sẽ không vừa lòng tiếp tục dây dưa thì cô nghiêm nghị gật gật đầu: "Anh nói cũng có lý."
Thịnh Ý để Hoa Vụ mang búp bê về.
"Mỗi ngày ôn dưỡng nửa tiếng là được."
Nửa tiếng...... là được?
Đây là đang nói tiếng người sao?
Hoa Vụ cạn lời: "Thịnh tiên sinh, anh có bao giờ nghĩ tới, mỗi ngày liên tục nửa tiếng mất đi âm khí, với tôi mà nói, là rất nguy hiểm."
Mặt mày Thịnh Ý bình thản, nói ra lời nói gần như tàn nhẫn: "Bạch tiểu thư, đây chính là cái giá của việc tôi giúp cô, chính cô đã đáp ứng rồi, không trách ai được."
Hoa Vụ: "......"
Thịnh Ý đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra, ý bảo Hoa Vụ rời đi.
"La bàn Chu Tước, có thể hội tụ âm khí, cô có thể để tên quản lý kia của cô giúp."
"......"
Hắn là một tên phế vật, biết cái rắm!
......
......
Thịnh Ý nhìn Hoa Vụ xách theo búp bê ra cửa —— thật sự là xách, còn là xách cánh tay, nếu không phải cô trôi giữa không trung, e là búp bê cũng sẽ bị kéo lê trên mặt đất.
Thịnh Ý hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Hắn đóng cửa lại, cùng cô đi xuống lầu.
"Bạch tiểu thư, tôi đưa cô về."
"Không cần!" Hoa Vụ bay ra ngoài: "Tôi muốn đi lang thang! Tạm biệt!"
Thịnh Ý: "......"
Tức giận rồi.
Thịnh Ý thoáng cười một cái rồi lại nhanh chóng thu về.
......
......
Hoa Vụ đi ra ngoài một chuyến, trở về lại kéo theo một con búp bê, Kim Bất Thị rất khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi.
Bộ dáng hiện tại của bà chủ nhìn qua rất tức giận, vừa đi vào đã ném con búp bê kia lên trên ghế.
Búp bê nằm xiêu vẹo trên ghế dựa, tròng mắt cứ thế mà nhìn chằm chằm Hoa Vụ.
Hoa Vụ xoa eo, "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt mi." Cô nhặt tấm thảm nhỏ bên cạnh lên, trực tiếp che con búp bê lại.
Kim Bất Thị: "......"
Chuồn thôi chuồn thôi.
Ngày hôm sau Kim Bất Thị tới đây thì thấy con búp bê đang nằm trên đùi Hoa Vụ, mông chổng lên, cô đang cầm kéo, cắt dọc theo đường may của búp bê.
"???"
Mười phút sau, Kim Bất Thị bị gọi vào, Hoa Vụ bảo hắn khâu búp bê lại.
Ngày hôm qua vị Thịnh tiên sinh kia có phải đã làm cái gì với bà chủ rồi không?
Hoa Vụ là cắt dọc theo khe hở, sau khi may lại một lần, cơ bản là không nhìn thấy được nữa.
Kim Bất Thị phát hiện Hoa Vụ vốn là trút giận lên búp bê, lúc sau lại bắt đầu truyền âm khí vào nó......
Toàn bộ hành vi đều rất kỳ quái.
Nhưng song song với việc mỗi ngày Hoa Vụ truyền càng ngày càng nhiều âm khí vào, cái con búp bê kia còn mang đến cho Kim Bất Thị cảm giác dần dần không được ổn lắm.
Nếu Hoa Vụ không có ở trong văn phòng, hắn bước vào thì sẽ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm bản thân.
Hắn cảm thấy bà chủ nhà mình là đang luyện tà thuật.
Nhưng hắn không có chứng cứ.
Rốt cuộc Hoa Vụ ngoại trừ việc mỗi ngày truyền âm khi vào con búp bê, cũng không làm gì khác...... tà thuật dù sao cũng phải bắt người hiến cái tế mới được tính đúng không?
......
......
Tề gia.
Bà Tề khoanh tay đứng ở cửa phòng, "Tôi chưa từng thấy qua con đàn bà nào không biết xấu hổ như cô, lôi lôi kéo kéo với đàn ông khác ở bên ngoài, làm mất hết thể diện của Tề gia tôi!"
Chu Nhân Nhân ngồi giữa đống hỗn độn dưới đất, nghe thấy những lời nói gay gắt của bà Tề, cô bò dậy, đóng sầm cửa lại một cái.
"Ai da!"
Bà Tề bị dọa nhảy dựng lên, che ngực lại.
"Bạch Ngu, cô thật to gan, cùng tên đàn ông khác ở bên ngoài dây dưa không rõ, cô còn có mặt mũi để bị phát giận. Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch gia!! Bố mẹ cô là giáo dục cô như thế nào chứ!"
Bà Tề ôm ngực, nổi giận đùng đùng đi gọi điện thoại đến Bạch gia.
Lần trước Chu Nhân Nhân gặp được người đàn ông kia ở trong buổi đấu giá, là học trưởng của thân thể này trước kia.
Lần trước gặp được, hắn ta đột nhiên đã lôi mình đi, nói hắn vẫn luôn thích cô ta, lúc trước không có dũng khí để thổ lộ gì đó.
Lúc ấy Tề Cảnh đang ở bên ngoài, cô ta lo lắng sẽ bị Tề Cảnh phát hiện nên muốn rời đi.
Thời điểm hai người lôi kéo đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta và đối phương bị ngã xuống cầu thang, ai biết có người chụp được ảnh.
Hai ngày trước, hắn lại tới tìm mình.
Không biết là ai, đem ảnh chụp gửi cho Tề Cảnh.
Chu Nhân Nhân và tên học trưởng kia quả thật không có chuyện gì, nhưng Tề Cảnh căn bản không tin, bây giờ ầm ĩ đến cả bà Tề cũng đã biết.