Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Sau khi phía Tu chân giới thương nghị xong, cũng không biết là ngại với uy hiếp của 'ma thần ấn', hay là cảm thấy những điều kiện kia cũng không tính là hà khắc, qua một vòng giằng co mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng họ đưa thêm một điều kiện......
Bọn họ muốn Ma giới giao ra hung thủ tàn sát trấn nhỏ trước đó.
"Không thành vấn đề!" Hoa Vụ đáp ứng ngay.
"......"
Chỉ......Dễ như vậy đã đồng ý rồi?
"Khương Hào, ngươi chắc chắn, không hỏi ma chủ?"
"Không cần, hắn nói cũng......" Hoa Vụ mỉm cười, "Ta có thể làm chủ."
Mọi người nhìn nhau vài lần, bọn họ còn tưởng rằng chuyện này sẽ phải trì hoãn thật lâu, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Họ cảm thấy hơi không chân thật.
Kế tiếp chính là làm các bước thủ tục lập khế ước, chờ tất cả kết thúc, đã là một tháng sau.
Tầm Dương Tông đã làm sáng tỏ với bên ngoài, lúc trước Hoa Vụ bị truy nã là hiểu lầm, nhưng mà bọn họ không thừa nhận Hoa Vụ chuyện Hoa Vụ nằm vùng......
Nhưng cũng không phủ nhận, tóm lại là chừa cho mọi người rất nhiều không gian để tưởng tượng.
"Ngươi không về tông môn với sư phụ sao?" Phụng Thanh tiên tôn muốn mang Hoa Vụ về Tầm Dương tông.
"Sư phụ, Ma giới thích hợp với ta hơn." Hoa Vụ khéo léo từ chối ý tốt của Phụng Thanh tiên tôn.
Có lẽ Phụng Thanh tiên tôn nghĩ đến tình huống hiện tại của Hoa Vụ, hơi thở dài, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Người ở Tu Chân giới rời đi trước, Triền Tâm liền yêu cầu đi Tu Chân giới trước với bọn họ.
Hoa Vụ đành phải chọn ra một nhóm người, đi cùng Triền Tâm tới Tinh La Các 'học tập'.
Dù sao nếu chỉ đưa một mình Triền Tâm đi, không phải sẽ bại lộ sao!
Chuyện giả vờ, vẫn phải làm.
Lúc này Triền Tâm còn chưa biết, nàng sắp đi bảo vệ tình địch.
Tất cả mọi chuyện đều đã xong
, Hoa Vụ khởi hành trở về Kim Diệu cung.
Địa bàn lớn như Kim Diệu Cung, rất thích hợp cho cô dưỡng lão, đương nhiên phải trở về.
......
......
Nửa năm sau.
Trong thành trì dưới Vạn Cốt Sơn, không khí gần đây hơi căng thẳng.
Khoảng thời gian trước, trong thành xuất hiện một cỗ thi thể bị hút khô, bộ dạng kia thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Ma tu xuất thân đàng hoàng đều tu tâm pháp chính thống, loại hút công lực người khác này, trong giới ma tu, thuộc loại đi đường tắt, bị phần lớn ma tu không thích.
Mọi người đều dựa vào nỗ lực của bản thân, ngươi lại muốn đi đường tắt.
"Rốt cuộc là ai làm?"
"Có phải là ma thú không?"
"Không phát hiện dấu vết của ma thú, chắc chắn là ma tu làm......"
"Dám gây sự dưới chân Vạn Cốt Sơn, ta thấy là chán sống rồi."
"Hai ngày gần đây chắc là sẽ có người của Kim Diệu Cung tới......"
Ngay lúc mọi người nghị luận, có một thân ảnh bọc áo choàng đen đứng cách đó không xa, ăn mặc như vậy ở Ma giới cực kỳ phổ biến, sẽ không khiến người ta chú ý.
Người bọc áo choàng đen nghe thấy có người Kim Diệu cung tới, xoay người đi vào trong hẻm tối phía sau.
Người này không phải ai khác, chính là Vân Cẩm Ngọc.
Nàng nghĩ cách giết tên ma tu kia, cũng cướp đoạt tu vi của đối phương.
Phải cảm tạ đời trước của nàng, thời gian lăn lê bò lết ở Ma giới kia, đã biết không ít thứ.
Vân Cẩm Ngọc nhìn hai tay mình, chỉ cần lại hút đi tu vi của mấy tên ma tu nữa, nàng hẳn là có thể đạt tới tu vi Hóa Thần.
Cảm giác trong thân thể tràn ngập sức mạnh, làm cho Vân Cẩm Ngọc cảm thấy vô cùng tốt.
"Lần trước mỹ nhân trong cửa hàng kia rất thú vị, hôm nay dẫn các ngươi đi lấy thêm kiến thức."
Ba tên ma tu từ cuối hẻm tối kề vai sát cánh đi tới, nói nói cười cười thảo luận mỹ nhân nhà ai thú vị hơn.
Ánh mắt Vân Cẩm Ngọc dừng trên người bọn họ, đột nhiên kéo mũ trùm đầu xuống.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)"Ba vị đại ca." Gương mặt dưới mũ trùm đầu xinh đẹp động lòng người, "Có thể nhờ các ngươi giúp một việc được không?"
Ba tên ma tu vừa uống rượu xong, nhìn đến ngây người.
Bọn họ liếc mắt một cái, không có ý tốt vây lại, "Cô nương muốn chúng ta giúp cái gì?"
"Đương nhiên là......"
"Cô nương, gấp cái gì, ngươi nói đi."
Ánh mắt Vân Cẩm Ngọc dừng ở phía sau bọn họ, trong đồng tử lộ ra vài phần không thể tin.
Đó là......
Tâm ma của nàng sao?
Cuối con hẻm tối tăm, bóng dáng đen nhánh đứng ở đó, nghiêng đầu quan sát nàng.
Lúc Vân Cẩm Ngọc ngây người này, ba tên ma tu kia đã bắt đầu động tay động chân.
"Tránh ra!"
"Là do cô nương nói mà, sao bây giờ lại trở mặt rồi? Không phải ngươi muốn chơi thật vui với bọn ta sao?"
Vân Cẩm Ngọc bị dây dưa như vậy trong chốc lát, cái bóng đằng cuối kia đã biến mất.
Mà nàng bị ba tên kéo vào chỗ sâu hơn trong bóng tối bên cạnh.
......
......
Phần phật ——
Tâm ma từ khe hở cửa sổ chen vào, ánh nến trong phòng lay động, chậm rãi hội tụ thành một đoàn sương đen.
Hoa Vụ từ trên bàn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tâm ma một cái: "Làm gì vậy?"
"Khặc khặc......" Tâm ma cười quái dị, dần dần lộ ra tứ chi, "Hình như ta nhìn thấy bản thể của ta."
Bản thể......
Hoa Vụ ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Vân Cẩm Ngọc? Nàng ta vẫn chưa chết?"
"Chết?" Tâm ma cười càng cổ quái, "Ta thấy nàng ta không chết ngay được, nàng ít nhất có thực lực ở đỉnh Nguyên Anh."
"???" Hoa Vụ đầu đầy dấu chấm hỏi, "Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Làm sao có thể nhìn lầm, nhưng mà...... Có hơi kỳ quái."
Tâm ma không nói được kỳ quái chỗ nào, chính là cảm thấy một thân sức mạnh kia của nàng ta có hơi bất thường.
Hoa Vụ sờ cằm cân nhắc, Vân Cẩm Ngọc này còn rất có thể nhảy nhót đó nha.
Chuyện trong thành gần đây....... Chẳng lẽ có liên quan đến nàng ta?
Đầu sỏ gây tội khiến cô phải tăng ca!?
Tâm ma còn muốn nói thêm gì nữa, lại phát hiện hơi thở của Minh Trúc, nó lập tức từ trong khe hở cửa sổ chuồn ra ngoài.
Không phải nó sợ Minh Trúc, mà kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Minh Trúc trực tiếp xuất hiện trong phòng, thấy Hoa Vụ không phát hiện ra mình, hắn chậm rãi đi qua, ôm cô từ phía sau, "Đang suy nghĩ gì thế?"
Hoa Vụ thở dài, "Cuộc sống luôn luôn ở lúc ngươi không để ý, cho ngươi một kinh hỉ."
"Hả?"
"Không có gì." Hoa Vụ đứng dậy, hưng phấn chạy ra ngoài, "Ta đi làm một chuyện."
Minh Trúc nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản cô, mà là theo cô đi ra ngoài.
Trước tiên Hoa Vụ tìm được tâm ma đang núp ở ngoài phòng người khác, sau đó để cho nó dẫn đường, đi tìm Vân Cẩm Ngọc.
Vân Cẩm Ngọc dù sao cũng là bản thể của tâm ma, hắn quen với hơi thở của Vân Cẩm Ngọc.
......
......
Trong hẻm tối, Vân Cẩm Ngọc một tay ấn một tên ma tu, sức mạnh dồi dào đang không ngừng chảy vào trong thân thể nàng.
Bên chân nàng đã nằm một tên ma tu, thi thể khô quắt, chỉ còn lại da bọc xương, bộ dáng dữ tợn, có thể tưởng tượng ra sự sợ hãi cuối đời của hắn.
"Quả nhiên còn ở chỗ này!"
Âm thanh đột ngột cắt qua đêm tối.
Vân Cẩm Ngọc quay đầu, thấy hư ảnh bay về phía nàng, đồng tử hơi co rụt lại.
Là tâm ma của nàng!
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Không phải lúc trước Khương Hào đã bắt nó đi rồi sao!
Tâm ma: "Ta nói sức mạnh trong thân thể ngươi sao lại bất thường thế...... Thì ra là như vậy mà có, khặc khặc...... Lời cho ta."
"Ngươi đang nói......"
Tâm ma đột nhiên động thủ, Vân Cẩm Ngọc bị ép buông hai tên ma tu kia ra.
"Ngươi đánh với ta làm cái gì!" Vân Cẩm Ngọc bị tâm ma làm cho tức giận, "Nếu ngươi đã trở lại, nên giúp ta một tay!"
"Ai muốn giúp ngươi một tay." Tiếng tâm ma cười hung hăng ngang ngược, ở trong hẻm nhỏ tối tăm, có vẻ quỷ dị đến cực điểm: "Ta muốn toàn bộ sức mạnh của ngươi, dù sao ngươi cũng cướp của người khác, vậy ta cướp của ngươi cũng không có gì là không thể."